Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Quả nhiên là chuyện chuyển trường.
Hơn nữa, Mạnh Diệu Ngôn không chủ động nói cho Giang Đồ chuyện này, là cô ấy tự phát hiện ra.
Điều làm cô ấy buồn bây giờ không phải là Mạnh Diệu Ngôn muốn chuyển trường, mà là cậu ta không nói cho mình biết.
Giang Đồ tưởng chuyện lớn như vậy, cô ấy phải được biết.
Bọn họ giờ đây vẫn trong quan hệ yêu đương, Mạnh Diệu Ngôn không thể giấu cô ấy như vậy.
Tóm lại, hai người bởi vì chuyện này mà đổ vỡ.
Bây giờ Mạnh Diệu Ngôn không biết đi đâu, một mình Giang Đồ buồn bã ở đây.
Hoa Vụ trấn an Giang Đồ lấy lệ, sau đó đi tìm Mạnh Diệu Ngôn.
Mạnh Diệu Ngôn hơi ngạc nhiên vì Hoa Vụ đến tìm hắn.
Hắn không hiểu vị bạn học nhảy lớp từ cấp 2 lên này cho lắm.
Lúc trước cô đột nhiên gọi điện thoại giúp mình! !
Sau chuyện này, cô ngay cả nói chuyện với mình cũng lười nói.
"Chuyện chuyển trường! ! "
"Em cũng biết à.
" Mạnh Diệu Ngôn nói: "Anh còn đang giải quyết! ! Anh cũng không cố ý giấu cô ấy.
"
"Nhưng bây giờ anh chị là quan hệ yêu đương, anh phải cho chị biết, chuyện trọng đại như vậy, nếu chị giấu anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?"
Mạnh Diệu Ngôn: "! ! "
"Có phải anh cũng tức giận đúng không? Anh cho rằng vì tốt cho chị, thực sự chị muốn như thế sao?"
"Anh biết rồi.
" Mạnh Diệu Ngôn là một nam chính biết lắng nghe, "Anh đi tìm cô ấy nói cho rõ ràng.
"
"Anh định chuyển trường sao?"
Mạnh Diệu Ngôn lắc đầu, hắn không định chuyển trường, chuyện này là gia đình đột nhiên nói với hắn.
Khóe môi thiếu nữ chậm rãi gợi lên ý cười: "Như vậy, anh sẽ vì ở lại, phản kháng thế nào đây?"
"Anh! ! "
Một bóng dáng cao lớn từ phía sau lại đây, đè cổ Hoa Vụ, kéo cô về phía mình, bàn tay dán lên cổ cô, lấy một loại tư thế nguy hiểm véo cô.
Khoảnh khắc Phó Việt xuất hiện, Mạnh Diệu Ngôn liền ngừng nói, ánh mắt dừng trên người thiếu niên đối diện.
Phó Việt giống như bảo vệ đồ ăn, ôm nửa người Hoa Vụ trong ngực.
Ánh mắt hai người va chạm trong hư không, Mạnh Diệu Ngôn không hiểu sao lại cảm giác được địch ý.
Vì cái gì?
Bởi vì hắn nói chuyện với Giang Trà sao?
Mạnh Diệu Ngôn dời mắt trước, nói một câu với Hoa Vụ: "Anh đi trước đây.
"
Phó Việt không làm gì, chỉ nhìn Mạnh Diệu Ngôn rời đi.
"Anh làm gì thế?" Hoa Vụ dùng tay đẩy Phó Việt ra, "Em đã nói bao nhiêu lần với anh rồi, không được ấn cổ em!! Em lại không phải là gà con!!"
Mỗi ngày xách tới xách lui, cô không cần mặt mũi sao?
Phó Việt theo đó buông tay, xoay người đi về khu dạy học.
Hoa Vụ cạn lời, "Anh có bệnh phải không?"
"Em nói chuyện với anh, anh đột nhiên rối loạn ngôn ngữ nên không nói được à?"
"Anh chờ em với!"
Bước chân Phó Việt chậm một chút, chờ cô đuổi theo.
! !
! !
Mạnh Diệu Ngôn với Giang Đồ rất nhanh đã hòa thuận, chỉ có điều bầu không khí giữa hai người rõ ràng hơi ngưng trọng.
Muộn nhất tuần sau Mạnh gia sẽ giúp cậu ta xử lý thủ tục chuyển trường, không còn nhiều thời gian nữa.
Hoa Vụ cảm thấy điều này đòi hỏi nam nữ chính phải tự đối mặt với hiện thực tàn khốc, giảm bớt độ tham dự vào tình yêu của mình, đối với bọn họ trong tương lai không phải chuyện gì tốt.
Cô không thể can thiệp quá nhiều.
Nhiệm vụ của cô là bảo đảm rằng giữa bọn họ đừng sinh ra hiểu lầm không thể giải thích được.
! !
! !
Thứ bảy.
Cả ngày Phó Việt đều không ở nhà, Hoa Vụ đã quen.
Cô tự kiếm ít đồ ăn, tiếp tục viết quyển tuyển tập tri thức kia của cô.
"Giang Trà, có điện thoại của cháu này.
"
Ông chú bán quà vặt đứng ở lầu dưới gọi cô.
Hoa Vụ không có di động, gọi điện thoại chỉ có thể gọi nhờ quầy bán quà vặt, ông chú bán quà vặt đã rất quen thuộc với cô.
"Tới đây ạ.
"
Hoa Vụ đáp một tiếng, đi xuống lầu nhận điện thoại.
"Giang Trà.
"
Đầu kia điện thoại là Phó Việt, Hoa Vụ nhìn bầu trời bên ngoài, đâu có dao rơi đâu ta! !
"Làm gì?" Tên này lại có thể gọi điện cho cô, hiếm lạ.
"Tôi thấy Ngụy Khải Phi.
" Phó Việt trong thanh âm mang theo chút cười, "Em đoán xem hắn đang làm cái gì?"
Hoa Vụ nhướng mày: "Tìm chết?"
Giọng nói đầu dây bên kia biến mất, cả hít thở cũng nghe không thấy.
"Anh ở đâu?" Hoa Vụ hỏi hắn: "Em đến tìm anh.
"
Phó Việt cúp máy, chưa nói hắn ở đâu.
Hoa Vụ: "! ! "
Đù!
Hoa Vụ gọi lại, Phó Việt liền tắt máy.
"! ! "
Phó Việt muốn làm gì?
Hoa Vụ cảm thấy cái này không phải tín hiệu tốt gì.
Ngụy Khải Phi chỉ cảm thấy hứng thú với Giang Đồ! !
Lúc tan học hôm thứ sáu, cô còn cố ý dặn dò Ngụy Khải Phi, không nghĩ tới lá gan hắn lại lớn như vậy.
Trước tiên Hoa Vụ gọi điện cho Giang Đồ.
Không ai nghe máy! !
Hoa Vụ lên lầu gõ cửa nhà bên cạnh.
Người mở cửa là em trai Giang Đồ, Hoa Vụ còn chưa nói xong, thằng oắt con đã dùng một câu không ở nhà, không biết rồi đuổi cô.
Hoa Vụ xuống lầu, gọi điện cho Du Yên.
"Cậu ấy nói muốn đi tìm Mạnh Diệu Ngôn đấy! ! " Du Yên biết một chút, "Mạnh Diệu Ngôn bị nhốt ở trong nhà không ra được, chị đáng nhẽ phải đi cùng cậu ấy, nhưng ngay lúc đó nhà chị lại có việc.
"
"Chị biết nhà anh ấy ở đâu không?"
"Biết! ! "
Du Yên nói địa chỉ cho Hoa Vụ.
"Xảy ra chuyện gì! ! "
Du Yên nói còn chưa nói xong thì đã bị cúp máy.
Hoa Vụ cúp máy, lại gọi thêm một cuộc nữa, đầu kia còn chưa lên tiếng, Hoa Vụ đã hỏi: "Em là Giang Trà, Phó Việt có đi cùng với các anh không?"
"Em Giang Trà đấy à.
Anh Phó không ở cùng với bọn anh, anh Phó bảo sẽ đến mà còn chưa đến đâu.
"
"Anh ấy có nói anh ấy ở đâu không?"
"Ờ! ! " người bên đầu dây kia suy nghĩ một chút: "Lúc anh hỏi thì nói là vừa lên cầu Duyệt Giang.
"
Hoa Vụ lại hỏi thời gian cụ thể, vị trí của họ.
Cầu Duyệt Giang là hướng đến nhà Mạnh Diệu Ngôn.
Dựa theo thời gian bọn họ nói, hẳn là Phó Việt vừa đi qua cầu Duyệt Giang đã gọi cho cô, cho nên rất có thể là hắn ở bờ bên kia.
! !
! !
Phó Việt ngồi ở bờ sông, từ nơi này có thể thấy cầu Duyệt Giang, trên cầu Duyệt Giang cũng có thể thấy nơi này.
Gió sông thổi qua ngọn tóc hắn, lộ ra con ngươi đen tối sâu thẳm của thiếu niên, mặt sông lấp lánh, cũng khiến trong mắt hắn có những gợn sóng lăn tăn.
Trên màn hình di động trong tay hắn hiển thị đếm ngược.
[00:05:23]
Con số đếm ngược chầm chậm nhảy lên.
[00:02:10]
Thiếu niên lại nhìn về phía cầu Duyệt Giang, con ngươi đen nhánh tối sầm lại.
[00:01:01]
Hắn thu hồi ánh mắt, chống người đứng lên.
[00:00:12]
Thiếu niên cất điện thoại vào trong túi, thầm đếm ngược đến số cuối.
Năm! !
Bốn! !
Ba! !
Hai! !
Khóe môi hắn hơi cong, không tìm được hắn rồi.
Cũng có thể cô căn bản không tới tìm mình.
Hắn xoay người đi một hướng khác.
Một con số cuối cùng trong lòng rơi xuống.
Một! !
"Phó Việt!"
Ý cười trên khóe môi thiếu niên cứng lại, đầu ngón tay đụng tới vật cứng lạnh băng trong túi, hắn nắm chặt, lại chậm rãi buông ra.
Hắn nhìn về bóng tối nơi xa, đáng tiếc! !
Phó Việt xoay người, nhìn về phía nhảy thẳng từ trên cao xuống, đi thẳng đến phía hắn.
"Phó Việt, anh con mẹ nó! ! "
Hoa Vụ còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Phó Việt ôm lấy.
Hoa Vụ: "! ! "
Hoa Vụ giẫm lên mu bàn chân Phó Việt.
Phó Việt ăn đau buông cô ra, Hoa Vụ nắm quần áo hắn, "Ngụy Khải Phi đâu?"
Vẻ mặt Phó Việt hơi lạnh, đầu nghiêng về hướng mặt sông.
Hoa Vụ hãi hùng, buông hắn ra, chống lan can bờ sông nhìn quanh, kinh hãi nói: "Anh đẩy hắn xuống rồi?".