Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Hoa Vụ đi về hướng ngược lại với đám người kia, rất nhanh đã thấy một bóng người nằm trên đống đá vụn, bất động, không biết sống chết.
Hoa Vụ cẩn thận đi tới, cô vừa định lật ra xem là ai, liền phát hiện dưới quần áo đối phương, có họng súng nhắm vào mình.
"Lão Bàn?"
Bóng người khẽ ngẩng đầu, xem xét người trước mặt.
"Lão Bàn, ông thế nào rồi?"
Lão Bàn nhận ra người tới, thân thể căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, hơi thở mong manh, "Tại sao cô lại tới đây?"
"Tôi bị người ta phát hiện." Hoa Vụ nói.
"Bị phát hiện?"
"Không sao, tôi giết hắn rồi."
"......"
Hoa Vụ nhìn quanh: "Tôi đưa ông đi bệnh viện trước."
Hình như nơi xa có xe chạy tới đây.
"Không......!Không cần lo cho tôi, cô không thể......!Ở lại đây." Lão Bàn gắng sức lôi từ trong quần áo ra một cái sim điện thoại, "Nếu liên lạc với tôi không được, thì cô kích hoạt cái sim này, bên trong có một số điện thoại là ông chủ Tần, liên hệ ông ta, nhanh lên......"
Lão Bàn không thể để cô bại lộ, thúc giục cô chạy nhanh đi, đừng ở lại đây.
Giọng ông ấy ngày càng yếu, cuối cùng gần như đã không nhìn ra là đang thở.
Hoa Vụ cũng bị thương, bây giờ cô căn bản không có khả năng khiêng một người đàn ông nặng hơn mình, mất năng lực hành động đi khỏi đây.
Giờ người đến bên này còn không biết là ai.
Nếu là người bên Khuyển Nha, cô phải mang Lão Bàn về làm chiến lợi phẩm, cuối cùng kết cục của ông ấy sẽ còn thảm hại hơn.
Hoa Vụ cố tìm trên người Lão Bản, tìm ra một cái điện thoại di động, cô dùng điện thoại gọi cho cấp cứu trước.
Thực sự bây giờ cô không thể mang ông ấy đi, chỉ có thể giấu đi trước.
Mấy chiếc xe càng ngày càng gần.
Hoa Vụ đứng trong bóng tối quan sát một lúc, là người của Khuyển Nha.
Hoa Vụ từ chỗ tối đi ra ngoài.
Đèn xe chiếu vào trên người cô, một chiếc xe phía trước phanh gấp, xe còn chưa kịp ổn định, một cậu thanh niên lao ra từ bên trong, "Đừng nổ súng, người một nhà!! Chị Âm?"
Người nọ nhào về phía Hoa Vụ: "Sao chị lại ở chỗ này? Không phải chị ở bên kia tiếp ứng......!Chị bị thương sao?"
Cậu thanh niên thấy trên vai Hoa Vụ có thương tích thì càng luống cuống.
"Đừng nói nhảm nữa." Hoa Vụ đi về phía xe, bước đi vững vàng, không giống bị thương chút nào, "Rời khỏi đây trước đã."
Hoa Vụ ngồi trên xe, xe lại khởi động lần nữa, lần lượt rời đi, không ai phát hiện Lão Bàn được giấu ở chỗ tối.
"Chị Âm, sao chị lại bị thương như này?" Lên xe, thiếu niên đã bắt đầu lải nhải.
"Đụng phải người của Ổ Đinh, đêm nay bọn họ cũng ở đây." Hoa Vụ trực tiếp quăng nồi, cũng đánh đòn phủ đầu: "Trong chúng ta có gián điệp."
Người trong xe im lặng.
Giao dịch lần này, không chỉ bị người phía chính phủ mai phục, mà sau lưng còn có Ổ Đinh?
Làm sao hai bên này biết được tin tức?
Cậu thanh niên lập tức nhấc tay tỏ rõ lập trường của mình: "Chị Âm chị đừng nhìn em mà! Chắc chắn em không phải gián điệp."
Ngữ khí Hoa Vụ không lạnh không đạm: "Có phải hay không không phải do cậu quyết."
Cậu thanh niên: "......"
Bây giờ Nguyên Âm cũng có thể coi như là một tiểu đầu mục , cô chỉ là phụ giúp giao dịch hôm nay, cũng không phải người phụ trách chính, cho nên rất nhiều chuyện cô không nắm rõ.
Hoa Vụ dựa vào ghế: "Chị nghỉ ngơi chút, đến thì gọi."
"Được......!Được rồi."
Cậu thanh niên nhìn Hoa Vụ nhắm mắt lại, hắn nhìn trái nhìn phải, "Trong chúng ta thực sự có gián điệp à?"
"Ai con mẹ nó mà biết......!Nhưng hôm nay đúng là kì lạ, đã mất hàng, lại còn chết nhiều người như vậy, chúng ta về cũng phải cẩn thận."
Cậu thanh niên nhìn về phía người vừa nói chuyện: "Mày không phải là gián điệp chứ?"
Người nọ tát một cái vào đầu hắn: "Tao nội mẹ mày!"
Cậu thanh niên ôm đầu: "Mày còn tức giận! Tao thấy mày đúng là gián điệp rồi!"
"Đù! Ông giết mày......"
......
......
Hoa Vụ không ngủ, chỉ nhắm mắt lại để sắp xếp tình hình trước.
Quân của Khuyển Nha có chính hắn làm lão đại, bên dưới có phó lãnh đạo, là anh em xương máu của Khuyển Nha.
Sau đó là con trai của Khuyển Nha.
Tiếp theo là ba đại đầu mục tương đối lợi hại, Hoa Vụ chính là thuộc hạ của một đại đầu mục trong đó.
Nữ chính vì bò đến vị trí này, trải qua không ít cay đắng.
Đương nhiên cô ấy cũng được đại đầu mục này ưu ái, rất được trọng dụng.
Ngày thường Khuyển Nha với người anh em kia của hắn đều rất ít khi lộ diện, nguyên chủ cũng chỉ gặp qua hai lần từ xa.
Lộ diện nhiều nhất chính là con trai Khuyển Nha, Đan Hữu.
Người thanh niên bên người cô này, là do nữ chính cứu, bình thường cô ấy nói gì nghe nấy.
Hoa Vụ bị đưa đến một nhà dân, bọn họ tìm bác sĩ đến, xử lý vết thương cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ vô cùng hoài nghi bác sĩ này có giấy chứng nhận tư cách hành nghề hay không, toàn bộ quá trình nhìn chằm chằm bác sĩ.
Bác sĩ bị cô nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, tay cầm dao giải phẫu hơi run, "Cô nhìn chằm chằm tôi làm cái gì......"
"Tôi sợ anh mưu hại tôi." Hoa Vụ căng khuôn mặt hơi trắng bệch: "Đừng run."
Bác sĩ: "???"
Vết thương của Hoa Vụ không ở chỗ trí mạng, bác sĩ bị cô hoài nghi không có giấy chứng nhận tư cách hành nghề đủ sức xử lý.
Cô ở nhà dân dưỡng thương một tuần, trong lúc đó nhận được điện thoại trực tiếp của lãnh đạo, hỏi cô về chuyện gặp được người bên phía Ổ Đinh.
Hoa Vụ đúng là đã gặp, chỉ là không giao thủ.
Nhưng Hoa Vụ có thể lựa chọn không nói, cô gặp bọn họ ở đâu, bọn họ nói gì, đều một năm một mười báo cáo hết với cấp trên.
Về phần cấp trên này của cô sẽ nghĩ thế nào, không phải chuyện cô có thể quản.
Sau khi hỏi xong, lãnh đạo bảo cô dưỡng thương cho tốt, không cần lo lắng những chuyện khác.
Người trong tối hôm đó, có một bộ phận không phải người mà hắn trực tiếp lãnh đạo.
Vào lúc ban đêm sau khi an toàn, mọi người liền tách ra.
Cho nên người ở lại cũng không nhiều lắm.
Bọn họ tạm thời ở lại nơi này, một mặt chờ Hoa Vụ dưỡng thương, một mặt chờ tin tức bên kia.
"Chị Âm, chị Âm." Cậu thanh niên hấp tấp chạy vào phòng, "Anh Quan bảo chị nếu vết thương tốt lên thì quay lại ngay."
Hoa Vụ ngồi ở trong phòng, xoa vũ khí trong tay, "Biết rồi."
Cậu thanh niên: "Em nghe giọng điệu của anh Quan không tốt lắm......!Chị Âm, gần đây em vẫn đang tìm gián điệp, sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Cậu là gián điệp?"
"Em đương nhiên không phải!" Cậu thanh niên trợn to hai mắt, lớn tiếng nói: "Làm sao em lại là gián điệp được, chị Âm chị đừng nói bậy!"
"Nếu cậu không phải, cậu sợ cái gì?" Hoa Vụ lên từng viên đạn một: "Kẻ nên sợ hãi không phải nên là gián điệp sao?"
"Cũng đúng......" Cậu thanh niên vừa mới chuẩn bị nói rằng nếu bắt được gián điệp, muốn cho tên đó chết không được tử tế, kết quả họng súng Hoa Vụ liền nhắm ngay hắn: "Chị Âm......!Làm......!Làm gì vậy?"
Hoa Vụ nhắm chuẩn mi tâm hắn, khóe môi cong lên, khẩu súng xoay một vòng trong tay cô rồi thu về.
Trái tim cậu thiếu niên đập loạn xạ, che lại ngực nuốt nuốt nước miếng:
"Chị Âm, hình như chị rất ít khi cười......"
Trong trí nhớ hắn không nhìn thấy quá vài lần.
"Phải không?" Mặt Hoa Vụ không cảm xúc nhìn hắn.
"Nhưng chị cười lên thực sự......!Rất đẹp." Cậu thanh niên hiển nhiên không định nói cái này, nhưng đối diện với ánh mắt Hoa Vụ, lập tức đổi từ khác.
Hoa Vụ: "Nói cho những người khác, đêm nay trở về."
"......!Vâng.".