Mộc Sĩ biết rõ chuyện, cũng không biết nên nói cô xui xẻo, hay là nên nói cô đen đủi.
"Được rồi, mau theo ta trở về đi, một đống chuyện."
Hoa Vụ ý bảo mấy người trên mặt đất: "Mấy người kia làm sao bây giờ? Ngươi không giúp ta giáo huấn bọn họ sao?"
"..."
Chính ngươi không biết giáo huấn sao?
Dân làng ở một số vùng sâu vùng xa hoàn toàn không quan trọng đối với Mộc Sĩ.
So với Hoa Vụ hữu ích hơn, hắn đương nhiên là lựa chọn vì cô mà ra mặt.
...
Mộc Sĩ đem Hoa Vụ cùng Độ Hàn dẫn đi, Độ Hàn muốn chạy về Ổ Đinh bên kia, cho nên không có dừng lại nhiều.
Hoa Vụ ở phía sau vẫy tay với hắn: "Ta hỏi thăm được tin tức sẽ nói cho ngươi biết."
Độ Hàn hơi gật đầu, lên xe rời đi.
Mộc Sĩ: "Tin tức gì?"
"Chuyện của em trai hắn."
"Ngươi thật sự có tin tức à?"
Hoa Vụ thần bí cười, không trả lời lời này của hắn: "Hai ngày nay tình huống như thế nào?"
"Lô hàng kia bị cảnh sát chặn lại, Hỏa Bưu bị bắt."
Hoa Vụ đã sớm biết kế hoạch này, nhưng lúc này còn phải giả bộ: "Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"
"Tổn thất một lô hàng lớn như vậy, chuyện tốt?" Cô không cần phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Ổ Đinh.
Nhưng còn hắn thì sao?
Hai ngày nay hắn ta không ngủ ngon.
"Xử lý một cái phụ tá đắc lực của đối thủ một mất một còn, đây còn không phải là chuyện tốt sao?" Hoa Vụ nhìn về phía Mộc Sĩ: "Hôm nay chúng ta gϊếŧ chết một cánh tay trái, ngày mai chính là cánh tay phải, ngươi nói cách đầu còn xa sao?"
"..."
Hoa Vụ thoải mái nghĩ về tương lai tươi sáng, vui vẻ trở về chỗ ở của mình.
Tiểu Bách ở ban công thấy cô trở về, lập tức đi xuống lầu: "Ta còn tưởng ngươi lại xảy ra chuyện."
"Yên tâm, mạng ta lớn, ta chính là khuê nữ ruột của ông trời."
"..."
Tại sao ông trời lại có con gái ruột phản nghịch như ngươi.
Hoa Vụ bảo Tiểu Bách ở bên ngoài nhìn chằm chằm, cô trở về phòng gọi điện thoại cho anh Quan, chỉ huy hắn nhân cơ hội thu toàn bộ địa bàn bên Hỏa Bưu lại.
Hai tuần sau.
Hoa Vụ nhận được thông báo của Mộc Sĩ, nói cho cô biết Ổ Đinh có một bữa tiệc, bảo cô cũng đi.
Phản ứng đầu tiên của Hoa Vụ chính là: "Hồng Môn Yến à? Muốn cho chuyện lần trước, tìm một người cõng nồi... Ngươi đẩy ta ra?"
Ánh mắt hồ nghi kia trần trụi rơi trên người Mộc Sĩ.
Khóe miệng Mộc Sĩ nhịn không được co giật: "Chuyện kia kết thúc rồi."
Nếu thật sự muốn tìm một người cõng nồi, hai tuần trước cô đã được gọi qua rồi.
"À..." Hoa Vụ cân nhắc một chút: "Đó là nhìn thấy năng lực của ta, muốn thăng chức cho ta sao?"
Mộc Sĩ cũng bội phục Hoa Vụ.
Những gì họ làm bây giờ, những gì không phải là bất hợp pháp.
Một ngày cô đều nghĩ đến việc thăng chức như thế nào...
"Ta không biết, ông chủ lớn chỉ cần gọi ngươi. Khi ngươi đi, ngươi sẽ biết chuyện gì."
Hoa Vụ chụp vũ khí trong tay: "Có thể mang theo người này không?"
"...Không, ta không thể."
"Vậy ta không có cảm giác an toàn."
Mộc Sĩ: "..."
Mộc Sĩ lười nói nhảm với cô, bảo cô đi chuẩn bị một bộ quần áo thích hợp, đến lúc đó sẽ có xe đến đón.
Đảo mắt chính là ngày Hồng Môn Yến... Không, bữa tiệc vào ngày hôm đó.
"Đến ngươi đừng nổi điên, khiêm tốn một chút, hôm nay có không ít người." Mộc Sĩ trước khi xuống xe, lại dặn dò Hoa Vụ hai câu.
Hoa Vụ so với ok, biểu thị mình biết.
Hoa Vụ đi theo Mộc Sĩ đi vào, ở ngoài hành lang thấy Độ Hàn dựa vào một bên.
Hắn lại đổi lại bộ trang phục kia, không hợp với vệ sĩ mặc âu phục giày da, đeo kính râm lớn bên cạnh.
Độ Hàn ngẩng đầu nhìn bên này một cái.
Tầm mắt hai người chạm vào không trung, lại ăn ý tách ra, ai cũng không chào hỏi đối phương.
"Vui lòng giữ các thiết bị điện tử và các vật dụng khác."
Vệ sĩ ở cửa ra hiệu về phía cái khay bên cạnh.
Hoa Vụ ném điện thoại di động vào, cô cũng không mang theo vũ khí, dù sao cũng không cho mang vào.
Lại một trận kiểm tra các loại dụng cụ đối với bọn họ, kiểm tra so với gặp lãnh đạo quốc gia còn nghiêm mật hơn, cuối cùng mới cho bọn họ đi vào.
Phòng yến hội lớn như vậy, nhưng số người lại không nhiều.
Hoa Vụ quen biết những người này, dù sao mỗi người đều là đại nhân vật trong danh sách ông chủ Tần cho cô xem.
Nếu như một lưới bắt hết, công đức của cô phải tăng gấp mấy lần...
Thật không may, đây là một bữa ăn tối bình thường.
Bắt được cũng vô dụng.
Nếu có thể nghĩ biện pháp, đem bọn họ gϊếŧ chết ở chỗ này... tập đoàn Ổ Đinh cũng sẽ đại loạn.
Cảnh tượng đó phỏng chừng rất thú vị.
Đáng tiếc... hôm nay cô không chuẩn bị.
Hoa Vụ nhìn bốn phía, khắp nơi đều là vệ sĩ, mỗi người không ngừng giám thị người trong sân.
Hoa Vụ là một cô gái, lúc xuất hiện liền khiến người ta chú ý.
Bữa tiệc hôm nay, rõ ràng là bữa tiệc nội bộ, người tới đều là nhân vật có đầu có mặt trong tập đoàn Ổ Đinh.
Mọi người đối với Hoa Vụ hiển nhiên cũng không quá xa lạ, cho dù chưa từng thấy qua, cũng từng nghe qua, có thể đoán ra cô là ai.
"Tại sao cô ấy cũng đến?"
"Xem ra, đại lão bản cho rằng cô ta có thể gia nhập chúng ta."
"Cô ta là một người phụ nữ..."
"Nữ nhân thì làm sao, ngươi xem Mộc Sĩ, hiện tại đã sắp ngồi ngang hàng với ngươi và ta rồi, còn không phải dựa vào cô ta sao, không cần xem thường nữ nhân này, dã tâm lớn lắm."
"Chuyện nửa tháng trước, không phải làm hỏng sao?"
"Ta phỏng chừng, việc này cùng bọn họ không có nhiều quan hệ, bằng không hôm nay bọn họ có thể xuất hiện ở chỗ này?"
"Bây giờ thật sự là thời đại của người trẻ tuổi, chúng ta đã già rồi."
"Nhưng lúc trước cô ta là người bên Khuyển Nha, thật có thể tin sao?"
Những người này nghị luận sôi nổi, mấy người cuối cùng cũng đến.
Ổ Đinh từ ngoài cửa đi vào, tiếng cười đến trước: "Đã lâu không có tụ tập náo nhiệt như vậy, mọi người cũng đừng đứng, ngồi đi, hôm nay chính là ăn một bữa cơm, không nên nghiêm túc như vậy."
Sau khi Ổ Đinh ngồi xuống, những người còn lại tự tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Hoa Vụ là cùng Mộc Sĩ đến, đương nhiên ngồi ở bên cạnh Mộc Sĩ.
Cô quét một vòng bốn phía, vẫn không nhìn thấy La Vô Thời.
Thằng nhóc này... là rùa đen à?
Chỗ nào cũng nhìn không thấy.
"Mấy năm nay tất cả mọi người đều bận rộn, khó có được tụ tập cùng một chỗ." So với Khuyển Nha, Ổ Đinh trẻ hơn một chút, nói chuyện cũng thẳng thắn: "Chúng ta uống một chén trước."
Ông chủ lớn đã nói như vậy, những người khác sao dám nói không uống.
"Hôm nay chúng ta có một vị nữ nhân, có thể uống rượu được không? Nếu không, hãy để người ta mang đồ uống vào." Có người đột nhiên nói một câu.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía người phụ nữ duy nhất ở đây.
Kể cả Ổ Đinh cũng nhìn qua, trên mặt còn mang theo ba phần cười, không phân biệt được có ý gì.
Hoa Vụ liếc người nói chuyện một cái, cười nói: "Ngài nói đùa, không uống rượu thì lăn lộn trên đường cái gì."
"Có thể uống là tốt rồi, bằng không liền biến thành chúng ta khi dễ tiểu cô nương như ngươi, vậy thật ngại quá."
Hoa Vụ: "..."
Các ngươi còn biế khi dễ tiểu cô nương cơ đấy, thật không biết xấu hổ.
"Vậy chúng ta uống một chén trước."
Chờ mọi người uống xong, một lần nữa ngồi xuống, một người đàn ông cách vách Hoa Vụ, lập tức có người đem đề tài vòng quanh người cô.
"Hôm nay mọi người phỏng chừng đều là lần đầu tiên gặp Nguyên tiểu thư, không ít người ngồi đây đều là thúc thúc bá bá, Nguyên tiểu thư có phải lần lượt giới thiệu bản thân một chút hay không?"
Từng người một... Giới thiệu bản thân.
Điều này ngụ ý rằng nó không phải là quá rõ ràng.
Hoa Vụ coi như là một kẻ ngốc cũng có thể nghe ra.
Hoa Vụ nhìn về phía Ổ Đinh một cái, hắn không nói gì cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cười nhìn mọi người.
Rõ ràng là những gì hắn ta đã đồng ý ngầm.
Hạ mã uy...
Chậc chậc.
Làm thêm quả nhiên rất phiền phức.
Vẫn là đánh người dễ dàng.