Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 463: Ghi chép về cuộc xâm lược của sinh vật kỳ lạ (19)



Sở Ngộ nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng phun ra một câu: "Có phải ngươi bị bệnh không?"

Hoa Vụ cảm thấy mình không bị bệnh, cho nên cô trực tiếp bỏ qua câu nói kia, lại thân thiện hỏi: "Ngươi có muốn gia nhập không?"

Sở Ngộ mặt mày lạnh lùng: "Ta không gia nhập đâu?"

Ai muốn gia nhập cái gì cứu vớt thế giới...

Cứu thế giới thì có liên quan gì đến hắn đâu!!!

Loại trung nhị này, chỉ có xuất hiện trong phim truyền hình!!!

"À." Hoa Vụ nhìn về phía cái hộp thủy tinh lớn ở giữa phòng, thanh âm đột nhiên cao lên mấy độ: "Vậy ta đành phải sớm vì dân trừ hại."

"???"

Khóe môi Hoa Vụ nở nụ cười càng sáng lạn, ánh mắt lưu luyến trên sườn mặt hắn: "Ngươi lớn lên đẹp như vậy, đem ngươi bỏ vào, đó chính là nghệ thuật chí cao vô thượng. Nếu ngươi muốn cống hiến hết mình cho nghệ thuật, ta sẽ làm hài lòng ngươi. Dù sao người tốt vừa vui vẻ giúp đỡ người khác, lại vừa thích giúp đỡ mỹ nhân như ngươi."


"..."

"???"

Lòng tốt?

Thích giúp đỡ mọi người?

Đây là loại người biếи ŧɦái gì!

Sở Ngộ có loại trực giác, lời cô nói ra, không phải hù dọa hắn, cô thật sự có thể làm được...

Gặp một người giống mình... Không, người so với mình còn biếи ŧɦái hơn, Sở Ngộ có chút ứng phó không được.

Đánh lại đánh không thắng...

"Ta có thể suy xét không?"

Bây giờ hắn không muốn chết.

Cho nên Sở Ngộ co được dãn được, trước tiên nghĩ biện pháp ổn định cô.

"Có thể, chúng ta đại... người lương thiện, sẽ không tùy tiện ép buộc người khác."

Hoa Vụ buông hắn ra, khom lưng nhặt con dao trên mặt đất lên, trực tiếp đặt ở trước mặt hắn, nụ cười không đến đáy mắt:

"Ngươi muốn thử lại cũng được, nhưng mà nếu ngươi thua, vậy ta cũng không biết sẽ lấy đi trên người ngươi cái gì làm quà lưu niệm nha."


Nói xong, ánh mắt cô còn ở trên người hắn tuần tra một vòng.

Sở Ngộ: "..."

Sở Ngộ ngồi dậy, không đi đụng vào thanh đao kia.

Hoa Vụ lại nhìn nấm lớn trong hòm thủy tinh, không chút nào để ý mà đem phía sau lưng cho hắn.

"Ta đã trả lại con mèo của ngươi cho ngươi, vì vậy ngươi có nên đưa nó cho ta không?"

Bên phía cơ quan quản lý cũng có mẫu vật quái vật sau khi dị hóa.

Nhưng bình thường muốn xem đều phải xin lại.

Bọn họ căn bản không có khả năng để cho cô tùy tiện giày vò.

Sở Ngộ cự tuyệt: "Ta không đáp ứng ngươi."

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ quay đầu trừng mắt nhìn hắn, vài phút sau, cô dịu đi sắc mặt, bàn tay từ không trung bổ xuống: "Vậy chúng ta mỗi người một nửa."

Mỗi người một nửa...

Mệt cô ấy nghĩ ra!

Cô ấy coi đây là cái gì?

Sở Ngộ nghĩ đến cái gì: "Ngươi muốn lấy nó đi Cục Quản lý Dị hóa tranh công sao?"


Hoa Vụ liếc hắn một cái: "Ta cũng không có thời gian rảnh rỗi kia."

Vào cục quản lý liền thì một đạo lý giống bánh bao thịt đánh chó.

Cô ấy không cho đơn vị làm việc vô ích.

"Vậy ngươi muốn làm gì?" Là người của Cục Quản lý Dị hóa, cô thế mà không muốn đem đồ đạc giao nộp?

"Nghiên cứu nghiên cứu."

"..."

Sở Ngộ trầm mặc, nói: "Cho dù ta đưa nó cho ngươi, ngươi cũng không có gì che chắn ô nhiễm của nó, rất nhanh tòa nhà này sẽ trở thành khu vực dị hóa."

Hoa Vụ nhìn vào hộp thủy tinh trong phòng khách của hắn.

Sở Ngộ tựa hồ biết cô đang suy nghĩ cái gì, không đợi cô mở miệng, trực tiếp cự tuyệt: "Ta không có khả năng cho ngươi."

"..." Con ngươi Hoa Vụ dạo một vòng: "Ngươi muốn thứ này, hẳn là cũng là dùng để nghiên cứu chứ? Chúng ta có thể ở bên nhau!"

Vị đại phản diện này khẳng định có không ít đồ vật tâm đắc.
Nói không chừng cô có thể đào ra biện pháp giải quyết triệt để quái vật.

Vừa giải quyết được hắn quấy rối, vừa giải quyết công việc...

Quả thật là hoàn mỹ!

Sở Ngộ nhắc nhở cô: "Ngươi là người của Cục Quản lý Dị hóa."

Hoa Vụ khó hiểu: "Có chuyện gì sao? Thân phận này cản trở ngươi?"

Sở Ngộ và cục quản lý dị thường giai đoạn trước hẳn là còn chưa đến mức ngươi chết ta sống chứ?

"Cục Quản lý Dị hóa không cho phép tư nhân nghiên cứu về chúng." Cục Quản lý Dị hóa đem tất cả quái vật đều tập trung ở trong tay bọn họ, rốt cuộc vì dân chúng, hay vẫn có tư tâm khác, chỉ có bọn họ mới biết rõ.

Một khi bị bọn họ phát hiện, đối mặt chính là tai ương lao ngục.

Hoa Vụ còn tưởng rằng đại sự gì đó, cô tùy ý nói: "Không cho bọn họ biết không phải là được rồi sao."
Khóe mắt Sở Ngộ nhịn không được co giật, "Ngươi gia nhập bọn họ như thế nào?"

Muốn gia nhập bọn họ, thời gian quan sát kéo dài đến mấy tháng, thậm chí một năm.

Đối với quản lý trung thành càng không cần phải nói, coi như là mình chết, cũng không thể tiết lộ tin tức.

Cô ấy như vậy... Là hàng giả đi, phải không?

Nhưng lúc trước cô quả thật ở cùng với những người trong ban quản lý.

"Đặc chiêu." Hoa Vụ mỉm cười.

"..."

Đi cửa sau nha.

Sở Ngộ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên buông lỏng: "Nếu ngươi muốn nghiên cứu, có thể đến bên ta."

Hoa Vụ một giây tiếp lời: "Vậy quyết đinh như vậy nha."

"..."

Cô ấy cũng không tự hỏi vì sao mình đột nhiên đáp ứng?

Sở Ngộ rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn nghiên cứu cái gì?"

Hoa Vụ: "Nó từ đâu tới đây, muốn đi đâu."
Sở Ngộ: "..."

Bệnh thần kinh!

...

Hoa Vụ bị Sở Ngộ đuổi ra, hắn còn cần chuẩn bị một vài thứ, mấy ngày nay sẽ không bắt đầu, cho nên để cho cô không có việc gì không cần gõ cửa.

"Ngươi sẽ không chạy, phải không?" Hoa Vụ kéo khung cửa, "Cho dù ngươi chạy đi, ta cũng có thể tìm được ngươi, ngươi tốt nhất không nên có ý nghĩ nguy hiểm này nha."

Sở Ngộ mở ngón tay cô ta ra, đóng cửa lại.

Chóp mũi Hoa Vụ thiếu chút nữa liền dán vào cửa.

"Meo meo?" Mèo vàng cọ cọ chân Hoa Vụ.

"Wow. "

Hoa Vụ một phen cầm mèo lên, nhanh chóng đi vào nhà mình.

Vài phút sau, Sở Ngộ gõ cửa bên ngoài, bảo cô trả lại mèo.

"Mèo của ngươi rất thích ta, nó nói sẽ theo ta trong vài ngày." Hoa Vụ đi theo cửa nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ nuôi nó thật tốt."

Sở Ngộ: "..."

Cô chính là thủ phạm bắt cóc con mèo của hắn!!!
Trong nhà Sở Ngộ có một cây nấm lớn dị hóa, hắn lại không dám báo cảnh sát.

Trở mặt, nói không chừng cô sẽ trực tiếp chỉ ra hắn ở nhà nghiên cứu sinh hóa, cuối cùng dẫn người của Cục Quản lý Dị hóa tới liền phiền toái.

Sở Ngộ không thể lấy lại con mèo của hắn, cuối cùng cũng không gõ cửa.

Hoa Vụ sờ đầu mèo vàng: "Mấy ngày nay ngươi đi theo ta, ta sẽ hảo hảo thương ngươi."

Mèo vàng không biết lòng người hiểm ác thích ý cọ xát vào lòng bàn tay Hoa Vụ, trong cổ họng phát ra âm thanh ngáy khò khò.

"Ngươi phải cầu nguyện cho ba ngươi đừng bỏ trốn."

"Meo meo~"

"Ngoan."

Hoa Vụ kéo điện thoại ra, bật máy.

Trong điện thoại di động đều là tin tức của nhóm làm việc, còn có tin nhắn của Khúc Tây Viễn gửi cho cô, làm cho cô nhớ viết báo cáo.

"..." Nam chính là không ngủ được sao?
Hắn có phải hay không bị ô nhiễm rồi!!!

Hoa Vụ kiểm tra trong điện thoại một vòng, nhớ tới bên mình không có nồi niêu xoong chảo "chất mèo", cô đành phải đi phòng bên cạnh đòi.

Sở Ngộ sắc mặt không tốt.

Hoa Vụ ngược lại là vẻ mặt tiêu chuẩn mỉm cười, Sở Ngộ tức giận không phát ra được.

Sở Ngộ mặt âm trầm đi lấy thức ăn cho mèo cùng chậu cát mèo, còn có một ít đồ chơi.

Hoa Vụ lấy được đồ, lại lấy điện thoại di động ra: "Thêm bạn tốt đi."

"Phanh!"

" "..."

Không thêm thì không thêm... Ngươi đóng cửa mạnh như vậy làm gì?

Cánh cửa làm phiền ngươi à?

Hoa Vụ xách đồ đạc trở về, vui vẻ bắt đầu bố trí cho mèo vàng.

Nữ chính ưu tú sẽ không ngược đãi tù nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.