"Thân phận như ngươi, muốn cô gái như thế nào mà chẳng có, cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người ta."
"Ngươi đáng giá."
Hoa Vụ: "..."
Cũng không biết được đại biếи ŧɦái tán thành, là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Tâm tình Hoa Vụ hơi phức tạp.
Thân thể Tống Tẫn nghiêng về phía cô, thấp giọng hỏi: "Tang tiểu thư, có muốn thử với anh không?"
Hoa Vụ quay ly thủy tinh trong tay, khúc xạ ra từng chút từng chút ánh sáng nhỏ xẹt qua đáy mắt cô.
Cô nhìn vào nước cam trong cốc: "Nếu ngươi tưởng từ trên người ta được nhiều thứ, vậy ngươi khả năng phải thất vọng rồi."
Tống Tẫn vươn tay về phía cô: "Anh không mong nhiều lắm."
Ánh mắt Hoa Vụ dừng ở lòng bàn tay hắn, không nói gì.
Ngay khi Tống Tẫn cảm thấy cô có thể cự tuyệt, cô đặt cái ly trong tay vào tay hắn.
"Cho ta một ly rượu."
"...Được rồi."
Tống Tẫn đứng dậy đi lấy rượu.
Hoa Vụ nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Tống Tẫn.
Có chút ánh mặt trời chói mắt, ở quanh thân Tống Tẫn khảm nạm từng đạo vầng sáng màu vàng nhạt.
Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, nằm trên ghế.
Tống Tẫn rất nhanh trở về, đưa cho cô một ly rượu vang đỏ.
Hoa Vụ nhận lấy ly rượu, uống hai ngụm, chậm rãi mở miệng: "Thử xem cũng được."
Cái này là đáp án hắn rất muốn, ngược lại làm cho hắn sửng sốt một chút.
"Tang tiểu thư, đáp ứng thì không thể đổi ý đâu."
Hoa Vụ cười khẽ một tiếng, thật là khiêu khích: "Cho dù em đổi ý, anh có thể làm gì em?"
Tống Tẫn lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt vươn ra như u quang trôi nổi dưới đáy biển, làm cho người ta không thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng cười một tiếng: "Buổi tối trở về không?"
"Ngày mai có việc."
Lời thoại tiềm ẩn chính là muốn trở về.
"Ừm." Tống Tẫn sắp xếp hành trình kế tiếp: "Vậy chúng ta ở lại một lát nữa sẽ trở về, sau đó còn có thể ăn cơm tối."
Hoa Vụ cùng Tống Tẫn ăn cơm tối, sau đó được hắn đưa về chỗ ở.
Cô đã thay đổi chỗ ở, tốt xấu gì cũng là bà chủ, đương nhiên phải ở thoải mái một chút.
An ninh bên này so với nơi trước kia ở tốt hơn, Tống Tẫn có thể trực tiếp lái xe xuống dưới tòa nhà.
Hoa Vụ xuống xe: "Anh không cần xuống nữa."
Tống Tẫn lại không nghe lời cô, sau khi xuống xe mở cốp xe ra, từ bên trong lấy ra một bó hoa.
Hoa hồng màu tím, được bao bọc bởi nhiều lớp sợi mơ mộng và lãng mạn.
Tống Tẫn đưa hoa cho cô: "Chúc mừng ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau."
Hoa Vụ: "..."
Cũng không cần thiết.
Những bông hoa màu rất trầm nha!
"Mặc kệ em thích cái gì, đều có thể hỏi anh, chỉ cần anh có thể lấy ra, đều có thể cho em."
Hoa Vụ nhướng mày, đầu ngón tay ôm lấy cà vạt Tống Tẫn: "Em muốn mạng của anh cũng được?"
Tống Tẫn cầm cổ tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: "Nếu em có thể lấy đi."
Người đàn ông cúi xuống, động tác nhẹ nhàng khắc chế, phảng phất là đang đối đãi với trân bảo dị thường trân quý.
Mu bàn tay Hoa Vụ bị đôi môi ấm áp dán một chút, có chút nóng, lại có chút ngứa, đầu ngón tay hơi cuộn tròn.
Tống Tẫn rất nhanh buông cô ra: "Sáng mai tới đón em."
Hoa Vụ: "Em có tài xế..."
Tống Tẫn: "Anh làm tài xế cho em, không đủ phô trương sao?"
"..."
Hoa Vụ chen ra một chút cười: "Anh vui là tốt rồi."
Hoa Vụ lên nhà, đặt hoa lên bàn, một bó hoa lớn như vậy, bình hoa cũng không cắm được, cho nên Hoa Vụ cũng lười tháo ra, liền đặt nó trên bàn.
Ngày hôm sau Tống Tẫn đến đón cô đúng giờ, còn mang bữa sáng cho cô.
Tống Tẫn cũng sẽ không hỏi nhiều rằng cô muốn làm gì, vẫn là tri kỷ như lúc trước, lúc cô cần, tùy tiện gọi hắn đến.
Tống Tẫn ôm đồm nhiệm vụ đưa đón Hoa Vụ đi làm, so với tài xế còn tận tâm hơn.
Hoa Vụ không biết vì sao Tống Tẫn lại nhàn rỗi như vậy...
Hắn thậm chí còn không để ý tới Trần Sóc.
Dựa theo kịch bản ban đầu, lúc này, hai người này có thể sẽ náo nhiệt...
Nhưng từ khi cô quen biết Tống Tẫn, cho đến bây giờ, tên này căn bản chưa từng chú ý tới Trần Sóc.
Hoa Vụ cũng không ngăn được Tống Tẫn.
Cho nên số lần Tống Tẫn đưa đón cô nhiều hơn, đương nhiên sẽ bị người ta chú ý tới.
"Người vừa đưa ngươi tới là ai vậy? Ta đã thấy nhiều lần nha..." Đạo diễn Lư bát quái hỏi Hoa Vụ: "Ngươi có người yêu rồi à?"
Hoa Vụ lười giải thích mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ với đạo diễn Lư, thuận miệng nói: "Không được sao?"
"Nghệ sĩ..."
Hoa Vụ nhấn mạnh thân phận của mình: "Bây giờ ta là bà chủ."
"..." Đạo diễn Lư trừng mắt, một hồi lâu nuốt câu "Không thể yêu đương" trở về: "Nhưng làm sao ta lại thấy người kia có chút quen mắt nha, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, hắn là ai thế?"
"Tống Tẫn."
Đạo diễn Lư hiển nhiên biết Tống Tẫn là ai, trên mặt đều viết hai chữ kinh ngạc: "Sao ngươi lại quen một phú nhị đại như vậy?"
"Nghiệt duyên."
"???"
Gả vào hào môn, phấn đấu ít đi mấy chục năm.
Cái này gọi là nghiệt duyên hả?
"Ngươi đừng quan tâm đến đàn ông nữa, diễn viên ngươi tìm được chưa?"
Nói về chính sự, đạo diễn Lư bắt đầu sụp đổ: "Ở đâu dễ tìm như vậy, lại còn phải phù hợp với ngươi. Vừa hợp thẩm mỹ, còn phải có kỹ năng diễn xuất, còn muốn tiện nghi, ngươi cho rằng đó là thương gia xuất xưởng định chế cho ngươi sao?"
"Diễn xuất ta có thể dạy, diện mạo lại là trời sinh."
"..."
Vào ngày 26 tháng 8, Hoa Vụ được mời tham dự một bữa tiệc từ thiện trong làng giải trí.
Trong bữa tiệc, Hoa Vụ nhìn thấy Trần Sóc và Dương Thái Diệp.
Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ đại hôn, Hoa Vụ gặp mặt bọn họ.
Trần Sóc nhìn sắc mặt không tốt lắm, bộ dáng du͙🇨 vọиɠ quá độ.
Đương nhiên, Trần Sóc không phải là du͙🇨 vọиɠ quá độ, chỉ là trong khoảng thời gian này hắn không tốt lắm, sự tình quá nhiều, dẫn đến tiều tụy như vậy.
Đụng phải tràng diện này, lời nói vẫn là muốn trào phúng hai câu... Không, khách sáo hai câu.
"Dương tiểu thư, Trần tiên sinh, chúc mừng các người, chúc các người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử nha."
Dương Thái Diệp rất không muốn nhìn thấy Hoa Vụ.
Hiện tại cô ta xác định, Hoa Vụ đối với Trần Sóc một chút tình cũ cũng không có.
Ngược lại là Trần Sóc...
Không đề cập đến cũng được.
Nghĩ đến thao tác của Hoa Vụ lúc trước, Dương Thái Diệp so với ăn phải con ruồi còn khó chịu hơn.
Phàm là Trần Sóc có chút gió thổi cỏ lay, Hoa Vụ sẽ lập tức nhắn tin cho cô ta, bảo cô ta nhanh chóng đi xem một chút, đừng để Trần Sóc bị người khác làm ô uế.
Bên cạnh còn có người khác, Dương Thái Diệp chỉ có thể nghẹn ra mấy chữ: "...Cám ơn vì điều đó."
"Không cần khách khí, thấy các ngươi hạnh phúc, ta cũng yên tâm."
"..."
Ngươi yên tâm cái gì?
Trần Sóc toàn bộ quá trình không mở miệng, thậm chí còn không nhìn cô, không biết là bởi vì trạng thái lúc này của hắn, hay là bởi vì hắn đã kết hôn với Dương Thái Diệp, muốn tránh hiềm nghi.
Hoa Vụ cũng không nói nhiều, rất nhanh đã tách ra với bọn họ —— buộc phải tách ra.
Tống Tẫn đến.
Dương Thái Diệp cầm chén rượu, nhìn cô gái mặc váy đỏ đi về phía người đàn ông bên ngoài đám người.
Người đàn ông mặc âu phục giày da, đứng bên ngoài đám đông, so với những ngôi sao dưới ánh đèn sân khấu còn chói mắt hơn.
Cô gái xách làn váy đi tới trước mặt hắn, hắn đưa tay nắm lấy tay cô, hơi cúi đầu hạ xuống trên mu bàn tay một nụ hôn.
Hai người đứng chung một chỗ, hình ảnh mỹ lãng mạn duy mỹ không nói nên lời.
Tống Tẫn...
Mối quan hệ của họcó tốt như vậy sao?
Dương Thái Diệp đáy lòng kỳ quái, dư quang liếc Trần Sóc, thấy hắn cũng đang nhìn bên kia: "Làm sao, hiện tại còn nhớ cô ta?"
Trần Sóc: "Ngươi đang nói cái gì vậy."
"Ta có phải nói bậy hay không, trong lòng chính ngươi rõ ràng."
"..."