Đem thù hận nhân thế như hoa rơi đầy đất, từ đây chỉ nhớ thù này.
Phong Hoa cười lạnh---------
Tiểu hỗn trướng này, trẫm sẽ ghi nhớ trong lòng, sớm muộn có một ngày cả vốn lẫn lời...... đều chậm rãi đòi lại!
- --
Xuất viện sau một ngày, phụ mẫu Hứa gia luôn bận rộn, nay phá lệ tề tụ tại nhà.
Vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, bề ngoài bộ dáng ân ái, kỳ thật ngay cả ngủ-------- đều chưa từng ở chung một chỗ.
Hứa phụ Hứa mẫu từng người chơi người, vì không để con gái duy nhất Hứa Nặc hoài nghi, biết được cha mẹ tình cảm bất hòa, bọn họ lấy cớ công tác bận rộn, cũng không cùng Hứa Nặc, Hứa Khả ở cùng nhau tại nhà.
Đi đến bệnh viện, Phong Hoa trong trạng thái hôn mê, bởi vậy thời điểm được nâng lên xe cứu thương, đối với bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Khi hồi Hứa gia, nàng đã thanh tỉnh.
Thanh tỉnh xuất viện,thanh tỉnh ngồi trên cự vật màu đen giống như hộp sắt, hơn nữa......... nó cư nhiên còn biết chạy!!!
Phong Hoa ngồi trên ghế.
Bên dưới là chiếc ghế da màu đen Italy, dưới chân là thảm nhung màu trắng Ba Tư.
Bên trái là Hứa phụ, bên phải là Hứa mẫu, cùng nhau sắm vai bộ dáng cha mẹ hiền lành chào đón con gái về nhà.
"Nặc Nặc, con có đói bụng không có muốn ăn chút gì không?" Hứa phụ hỏi.
"Không đói bụng".
"Nặc Nặc, con có khát không, muốn uống nước trái cây không?" Hứa mẫu hỏi.
"Không khát".
Trong tầm tay chính là hồng trà, nước ép trái cây, bánh kem, Hứa phụ Hứa mẫu một hai phải làm điều thừa, luôn xoát cảm giác tồn tại.
Phong Hoa vô tâm thưởng thức họ phối hợp biểu diễn, ngồi trong xe chỉ cảm thấy........ Thần kỳ.
Không sai, là thần kỳ.
Tuy rằng chỉ tiếp thu ký ức được một nửa, nhưng là có các loại hình ảnh tủ lạnh,TV, ô tô, phi cơ. Phong Hoa ở bệnh viện không có gì làm, dùng đồ vật gọi là "điện thoại", như bọt biển hút nước tiếp thu tri thức thế giới này.
Nhưng tự mình ngồi trên ô tô, cô vẫn không nhịn được cảm thấy thần kỳ.
Nữ hoàng bệ hạ bình tĩnh đạm nhiên cười, như là một viên thuốc bất an.
"Cái xe này, so với hãn huyết bảo mã (ngựa đỏ máu hung hãn??) chạy còn nhanh hơn, lại còn rất ổn". Phong Hoa nhịn không được nói với hệ thống trong lòng, ngữ khí không khó nghe ra là hơi ngạc nhiên.
Hệ thống:"........."
Kinh ngạc vậy sao??
Xe chạy đến Hứa gia, cửa màu đen từ hai bên chậm rãi mở ra------
Ngôi nhà xanh biếc có tu bổ chỉnh tề, cửa dựng đứng cao mấy mét có điêu khắc nữ thần Athena, nhóm hầu gái mặc váy ren bồng kiểu Âu màu trắng đen, có cả quản gia đứng đầu dẫn dắt, quy củ đứng thẳng ở hai bên thảm đỏ.
Phong Hoa xuống xe
"Hoan nghênh lão gia,phu nhân, tiểu thư về nhà!". Nhóm hầu gái sôi nổi khom người, cùng hô lên.
Hai mắt hệ thống tràn đầy hâm mộ:"Oa----------"
Thật phô trương!
Nếu có một ngày, bổn bảo bảo có thể lóe sáng trên sân khấu, cũng có thể có nhiều người như vậy hoan nghênh, nhất định sẽ hạnh phúc mà chết, anh anh anh.
Phong Hoa nâng cằm, cười nhạt hỏi hệ thống một câu:"Kinh ngạc vậy sao?".
Trẫm chính là đã trải qua vạn người bái lậy, cái này thì tính là gì?
"..........."
Chẳng lẽ vừa rồi phun tào bị nữ hoàng bệ hạ nghe được?
Hứa phụ Hứa mẫu một người một bên, tỏ ý là muốn đỡ cô đi vào.
Kết quả, lại sinh ra cảm giác Phong Hoa như Hoàng đế quân lâm thiên hạ, đang tuần tra đất đai của mình.
Làm Hứa phụ Hứa mẫu phụ trợ thành......Hai gã thái giám bên người bệ hạ.