Các nữ sinh chậm rãi đi đến phòng thay quần áo riêng biệt.
Cởi ra bộ đồng phục, mặc vào bộ quần áo thể dục màu hồng nhạt.
"Kết bạn", hai chữ này trong từ điển của nữ hoàng bệ hạ --------
Không tồn tại.
So với sự chen chúc nói giỡn náo nhiệt, Phong Hoa càng thích cô độc một mình.
Thử hỏi vì sao cô luôn một thân một mình như vậy?
Làm bạn với đế vương vẫn luôn là sự thiên thu tịch mịch, hiểu?
Với thân phận là cửu ngũ chí tôn, trẫm tịch mịch không ai có thể hiểu.
Trẫm chính là không giống với người thường!
.........
Ngồi chờ trong phòng học, Phong Hoa bấm tay tính toán, thời gian này nữ sinh thay quần áo có lẽ đã xong, trong phòng thay đồ hiện tại đã ít người.
Phong Hoa lúc này mới bình thản đứng dậy, nhìn qua thiếu niên vẫn ngủ trên bàn, đi ra ngoài.
Tuy rằng mắt nhìn thẳng, không nhìn lại phía sau thêm một cái, nhưng trong đầu vẫn không nhịn được suy nghĩ.
Nam sủng nhà cô mỗi ngày đều là bộ dáng buồn ngủ lười biếng, ở trên lớp học đều ngủ ngon, chẳng lẽ buổi tối đi làm cướp sao?
Một bên trong lòng cân nhắc, một bên vào phòng thay quần áo, ngựa que đường cũ mở ra ngăn tủ, lấy ra đồng phục thể dục.
Lúc Phong Hoa xoay người vào phòng khác bên trong của phòng thay đồ để thay quần áo, trong nháy mắt ở trước cửa đã đóng, một đạo bóng hình xinh đẹp từ chỗ tối đi ra.
Trang phục màu hồng tinh tế yểu điệu, làm nổi bật da thịt trắng mĩ miều.
Giày màu trắng nhẹ nhàng đạp lên trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động tới gần phòng ở bên trong.
Cô gái cầm trên tay một cây côn đánh bóng chày.
Mục đích của cô, không phải là trốn ở ngoài cửa, chờ người bên trong đi ra, đánh vào đầu người đó một côn.
Mà là..........
Đem cây côn bóng chày nhẹ nhàng đặt ở chỗ chốt cửa.
Phong Hoa đang thay đổi trang phục, nghe được ngoài cứ có động tĩnh, cơ bản không để ý, phòng thay đồ là nơi công cộng, học sinh hoặc lao công đều có khả năng đi vào.
Ai ngờ sau khi xong việc, vươn tay ra chỗ nắm cửa, lại phát hiện --------
Cửa mở không ra.
Nắm cửa có thể chuyển động, thuyết minh là cánh cửa vẫn còn tốt, cửa là bị người bên ngoài......... cố tình khóa lại.
Mà người khóa cửa kia, muốn nhốt cô ở bên trong.
Và mục đích.........
Như nhớ tới cái gì, Phong Hoa trong nháy mắt đã hiểu.
Ngón tay thon dài, thong thả ung dung thu hồi, để lại trên môi một nụ cười khẽ.
"Thú vị".
........
Ở Phong Thành trừ bỏ vị Hứa gia đại tiểu thư thần bí kia, không có ai có địa vị cao quý nhất nhì nơi đây ngoại trừ Lục Doanh.
Lần trước bị bẽ mặt bởi Phong Hoa, vị đại tiểu thư cao quý kiêu căng này, tự nhiên không lúc nào là không muốn trả thù.
Muống mạng cô?
Lục Doanh tuy rằng kênh kiệu, nhưng cũng không đến nỗi ác độc như vậy.
Cô ta chỉ nghĩ muốn cho Phong Hoa một bài học nhớ đời, làm tim cô ta đập hơi mạnh.
Lục Doanh trong lòng kịch liệt nhảy lên, rón rén từ trong phòng ngoài đi ra.
Sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt lại phiếm ánh sáng kỳ dị.
Có chút chột dạ khi làm chuyện xấu, nhưng càng nhiều hơn là........ kích thích cùng hưng phấn.
Không sai, người đã khóa phòng thay quần áo của Phong Hoa bên trong đúng là cô ------ Lục Doanh.
Lục Doanh vẫn luôn là thiên chi kiêu nữ nhưng lại ở trước mặt mọi người mất mặt nhiều như vậy.
Chỉ nhốt cô gái ở bên trong, là có thể trả thù?
Không.
Cô ta trả thù không đơn giản như vậy.
Môi anh đào của Lục Doanh lộ ra tia cười lạnh.
Thầy dạy thể dục của bọn họ, nổi danh mặt lạnh vô tình, khóa bơi lội mùa hè ngay cả nữ sinh đến tháng cũng phải xuống bơi!
Nếu Hứa Nặc đến trễ, kết cục có thể nghĩ..........