Cổ trắng nõn, vẻ ra một độ cung tuyệt đẹp lả lướt, như cánh thiên sứ bị gãy và rơi xuống.
Lông mi đen thanh lãnh rũ xuống, da thịt dưới mí mắt hiện lên một lưỡng đạo hình quạt, cái má đỏ bừng.
Khóe môi trong phút chốc có một ít máu tươi tràn ra.
Hứa Khả vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Sự đau đớn cùng với........ hương vị của máu a.
Thơm ngọt, đỏ tươi.
Trong người từ xương đến máu đều hưng phấn lên.
Hứa mẫu tát xong vẫn chưa cảm thấy hết giận, vươn ra móng tay mới làm để dành cho yến hội hôm nay, hận không thể cào rách mặt thiếu niên.
"Hứa Khả, chúng tôi có lòng tốt thu nhận cậu, cậu lại chăm sóc chị cậu như vậy hả? Nặc Nặc vì cái gì mà cắt cổ tay tự sát? Cậu vì sao không coi chừng con bé?".
Từng câu từng chữ, đều cất giấu ngân châm sắc bén, vô hình đả thương người khác.
Cho dù có mắng chửi người khác, là một đương gia chủ mẫu, vẫn như cũ có tư thái cao cao tại thượng, không ai bì nổi, sẽ không giống mấy người đàn bà đanh đá làm người ta chán ghét, ngược lại những người không biết chuyện sẽ cảm thấy........
Có thể làm một phu nhân cao quý, ưu nhã nổi trận lôi đình, nhân định là bị thiếu niên này khiến nàng thật sự tức giận.
Hứa Khả lộ ra nụ cười mỉa mai nho nhỏ, nhỏ đến mức khó phát hiện, đôi mắt hiện lên tia kim quang trào phúng.
Thái độ Hứa mẫu cường ngạnh chất vấn, nhịn không được lại nâng tay ------
"Được rồi, Thục Viện, Hứa Khả cùng lắm mới chỉ 18 tuổi, so với Nặc Nặc còn nhỏ hơn, bà đừng trách móc nó quá nặng nề, chuyện Nặc Nặc cắt cổ tay tự sát....... cũng không thể trách nó".Lần này Hứa phụ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Hứa mẫu.
Hứa phụ hạ thấp thanh âm, nửa khuyên giải an ủi, nửa nhắc nhớ nói: "Trước công chúng, chú ý hình tượng của mình".
Đang lo lắng con gái trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết, Hứa mẫu nghe được lời này, lập tức nổi giận lôi đình.
"Hứa Thế Minh, đừng cho là tôi không biết ông từ giường của tình nhân nào xuống dưới!". Bà hất tay Hứa phụ ra, tức giận mắng, mang theo khí thế phu nhân tài phiệt nói:" Nếu như không phải........... Ông căn bản sẽ không để ý tới sống chết của Nặc Nặc".
Hứa phụ sắc mặt thay đổi.
Nhưng lại ngoan ngoãn buông tay, không dám nói nữa.
Cùng Hứa phụ tranh phong, làm ông ta á khẩu không trả lời được, Hứa mẫu tuy tức giận, thế nhưng cơn giận dường như được vuốt xuống.
Chỉ là, đôi mắt tinh xảo như được phác họa của bà,vẫn như cũ dừng lại ở trên người thiếu niên đang buông mắt xuống dưới, lưu chuyển đánh giá.
Ánh mắt thoáng như độc dược, khiến người khác hãi hùng khiếp vía.
Trên thực tế, Hứa mẫu hoài nghi Hứa Khả là con tư sinh của Hứa phụ, bằng không vì cái gì ông ta lại chọn trúng hắn?
Bất quá như nghĩ đến cái gì.........
Hứa mẫu dần thu liễm lửa giận.
Lúc này, phòng giải phẫu được mở ra, bác sĩ mặc áo blouse bước ra ngoài.
Hứa mẫu tiến lên " Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"
Ngôn ngữ quan tâm, dường như đối với Hứa Nặc quan tâm tha thiết, không giống diễn kịch.
Một lúc trước giống như phu nhân quyền quý, giờ khắc này cũng chỉ là như bao người mẹ bình thường khác, chỉ quan tâm con cái của mình mà thôi.
"Hứa phu nhân, ngài cũng biết lệnh thiên kim nhóm máu đặc thù, người có nhóm máu Hh cũng chỉ có khoảng 30 người, trong một lần giải phẫu, kho bệnh viện chứa máu Hh của chúng tôi không sai biệt lắm đã khô kiệt......."
"Còn cần bao nhiêu lít?" Hứa mẫu hỏi.
"400CC".
400CC, đối với một người bình thường thì đó đã là số lượng máu cực lớn.
Dù có lấy đủ thì sinh mạng cũng sẽ nguy hiểm.
Lúc này, Hứa mẫu đã không thể giữ vững phong phạm như lúc đầu.
Ngón tay như ngọc, hướng tới thiếu niên đang dựa vào tường, Hứa mẫu không chút do dự nói:
"Hắn cũng có nhóm máu hiếm, cùng nhóm máu của con gái tôi hoàn toàn tương xứng, mau dẫn hắn đi rút máu đi".