Nàng đang mong đợi, Phong Hoa giống như trước, tự tay đem đỡ nàng lên.
Ai ngờ.
Phong Hoa chẳng qua là duỗi ngón tay thon dài, đem vạt áo từ trong tay nàng..... Từng khúc kéo ra.
Cảm giác vui sướng lúc nãy, vì bị giội lên một chậu nước lạnh, không mảy may sót lại.
Hoa Hương Trù giật mình tại chỗ.
Nàng bảo trì tư thế quỳ xuống, khuôn mặt xinh đẹp bày biện ra một loại trống rỗng mờ mịt, như là không rõ ràng hành động của Phong Hoa có hàm nghĩa gì.
Có chút ngẩng cổ, vẫn như cũ trắng nõn xinh đẹp, lại tựa như thiên nga thánh khiết nghểnh cổ trước khi bị chém giết, tại thời khắc cuối cùng cao vút rên rỉ.
Không để ý đến Hoa Hương Trù mờ mịt thất lạc, Phong Hoa ngồi thẳng lên, vạt áo như Lưu Vân rủ xuống, một tia nếp gấp cũng không có.
Không vì Hoa Hương Trù hèn mọn cầu khẩn mà khá hơn.
Phong Hoa ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía Hoa thái sư thần sắc mơ hồ lâm vào điên cuồng ——
“Hoa Thế An, cũng may mắn mà có con gái của ngươi, trẫm mới đối với kế sách mưu triều soán vị, lòng muông dạ thú của ngươi rõ như lòng bàn tay đây!”
Lúc trước, Hoa thái sư muốn mượn Hoa Hương Trù để phá hủy ý chí chiến đấu của đế vương.
Chưa từng nghĩ, những lời này vậy mà sẽ bị trả lại cho mình!
“Là ngươi ——”
Hoa Thế An không thể tin duỗi ngón tay, run rẩy chỉ thẳng Hoa Hương Trù.
Bên trong tóc tai bù xù, là ánh mắt cừu hận đỏ thẫm, nhìn về phía Hoa Hương Trù, hoàn toàn đã không có yêu thương như xưa.
Ngược lại giống như là đang nhìn cừu nhân không đội trời chung.
Bộ dáng cắn răng nghiến lợi, hận không thể lập tức đem Hoa Hương Trù ăn sống nuốt tươi!
“Hóa ra Hoa Thế An ta khôn khéo tính toán cả đời, cuối cùng là lại thua bởi ngươi, cái này...”
“Phốc ——”
Cuối cùng, Hoa Thế An không chịu nổi đả kích, phun ra một ngụm máu.
Khó thở công tâm mà chết tại chỗ.
Hoa thái sư một đời quyền nghiêng triều chính mê hoặc triều cương, lại bị nữ nhi của mình làm tức chết.
Quần thần đủ loại quan nhìn qua một màn này, trong nội tâm đều thổn thức không thôi.
Đồng thời, cũng không nhịn lo lắng vận mệnh của mình.
Bọn họ vừa mới vì Hoa Thế An cường quyền, lựa chọn bo bo giữ mình, không có đứng ra.
Đợi đại cục lạc định, lưỡi đao trong tay đế vương ——
Nhất định sẽ chỉ vào những người bất trung như họ!
Đi ngang qua binh biến tại Kim Loan điện, biết được trong tay Hoàng Thượng vậy mà nắm giữ lấy quân đội phi mỹ như vậy, còn có vũ khí thần bí có đại sát thương không biết tên kia......
Những đám đại thần này ngày bình thường cậy già lên mặt, chỉ có thể cụp đuôi làm người.
Cũng không dám lại lên tiếng, yên tĩnh như gà.
Thiên hạ này, cũng không có người có thể cướp nó từ vị thiên tử này!
Hoa Hương Trù chỉ là một phi tử thâm cung, không nghĩ sâu xa bằng đám vương công đại thần.
Nàng chỉ quan tâm hiện tại ——
“Hoàng Thượng, nô tì sai rồi, nô tì thật sự sai rồi, nô tì vừa mới nhất thời dầu mỡ heo làm tâm trí mê muội!”
Dù cho nhìn thấy cha ruột chết tại chỗ, Hoa Hương Trù đến khóc cũng không hề thương tâm như vậy.
“Kỳ thật nô tì đều là nghĩ đến việc bảo trụ cốt nhục của người a! Dựa vào nô tì mang long duệ, cầu Hoàng Thượng tha thứ cho nô tì!”
“Hoàng Thượng người chẳng lẽ quên lúc trước đã nhận lời, chỉ cần nô tì sinh hạ tiểu Hoàng tử, liền sắc phong hắn làm thái tử sao?!”
Dứt lời.
Khóe môi Phong Hoa tràn lên một đóa lúm đồng tiền.
Tà khí, diêm dúa lẳng lơ, châm chọc.
- ---
Khụ, máy hết pin òi nên để ngày mai ta sẽ hoàn hết nha.