Nhẹ nhàng nói xong, Phong Hoa cúi đầu, cặp môi đỏ mọng dính vào ngón tay thiếu niên ——
Ở trong quốc gia Tây Âu cổ, đây là thủ lễ của thân sĩ đối với phu nhân.
Vành tai mỏng của Mascezel, lại lần nữa có chút đỏ lên.
Chỉ cảm thấy được Phong Hoa dùng cặp môi đỏ mọng qua, đầu ngón tay bỗng nhiên trở nên nóng hổi vô cùng.
Vậy nên hắn quên mất mình đang định nói gì.
Cánh môi hoa hồng có chút giương lên, màu băng lam đồng tử con mắt bỗng nhiên trợn lên, nhìn qua ngây thơ lại ngốc manh.
... Sao có thể đáng yêu thế chứ?
Cánh môi lãnh diễm của Phong Hoa nở rộ thành lúm đồng tiền, lần nữa kêu một tiếng: “Mascezel?”
Mascezel hoàn hồn, thính tai hồng hồng, muốn rút tay của mình về, “... Nữ Vu đại nhân, tay Mascezel, đã hết đau.”
Tiểu mỹ nhân ngư ngây ngốc nghĩ thầm:
Có lẽ, nụ hôn vừa rồi kia, là ma pháp của Nữ Vu đại nhân.
Nữ Vu đại nhân thật là... Thật là lợi hại.
Khuôn mặt Mascezel hồng phác phác, sau khi thu tay lại, âm thầm sờ đầu ngón tay nóng hổi một cái, sau đó hướng Phong Hoa nghiêm túc nói một tiếng: “Cảm ơn người, Nữ Vu đại nhân.”
Phong Hoa hững hờ nở nụ cười: “Cám ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn ngươi thay Mascezel trị liệu ngón tay.” Thủy quang liễm diễm giữa đôi mắt băng lam, “Còn có...”
Đi trên lưỡi đao, nghe thôi cũng rất đau.
Hóa ra, Nữ Vu đại nhân lại tốt với Mascezel như vậy.
Tiểu mỹ nhân ngư lúc này hoàn toàn quên, tối hôm qua đã bị Nữ Vu đại nhân khi dễ như thế nào, đầu quả tim lập tức mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
“... Cám ơn ma pháp của người.”
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Mascezel, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 55! ]
Nói xong, Mascezel bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề.
Thế nhưng...
Ma pháp chỉ có thể duy trì được 12 giờ, vạn nhất mất hiệu lực mà nói, phải làm sao đây?
Trong đôi mắt tiểu mỹ nhân ngư hiện lên một tia buồn rầu.
Một giây sau.
Chiếc cằm tinh xảo bị một ngón tay ngọc nhỏ dài nâng lên.
“Thân ái, cũng không nên cảm tạ quá sớm a.”
“Sau khi ma pháp mất đi hiệu lực, tiểu mỹ nhân ngư nếu như còn muốn đem đuôi cá biến thành hai chân....”
Phong Hoa cặp môi đỏ mọng như mị,
bên tai thiếu niên nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ:
“Nhớ rõ hôm nay hãy tới tìm ta.”
Mỗi chữ mỗi câu, đều lộ ra hương vị kinh tâm mập mờ kiều diễm.
“...”
Hôm nay còn phải tìm đến Nữ Vu đại nhân?
Như là đêm qua.... Sao?
Mascezel khuôn mặt đỏ đến mức nhỏ máu, cắn cánh môi, nói không nên lời.
“Mascezel, hiện tại ngươi nên đứng lên, tới tìm Isabela công chúa đi.”
Phong Hoa một bên hững hờ nói ra, một bên nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường.
Trước mặt thiếu niên, đem trường bào màu đen tán lạc dưới giường mặc vào, bao trùm thân thể mềm mại như tuyết, khôi phục bộ dáng ban đầu.
Ân.
Thập phần trở mặt sau khi mặc xong quần áo.
Thân thể nhỏ nhắn hiện ra trong đôi đồng tử màu băng lam, lại để cho Mascezel ngượng ngùng rũ lông mi, đồng thời trong nội tâm sinh ra một phần cảm giác mất mát.
... Nữ Vu đại nhân đang đuổi hắn đi sao?
Thấy thiếu niên chậm chạp không nhúc nhích, Phong Hoa ánh mắt lưu chuyển, lông mày khẽ nhướng, trêu tức mà hỏi: “Ừm, chẳng lẽ tiểu mỹ nhân ngư không muốn gặp Isabela công chúa của ngươi?”
Mascezel cắn cắn môi, thủy quang trong băng tròng mắt màu lam liễm diễm nhìn Phong Hoa, nhẹ mà xấu hổ nói: “... Mascezel, không có quần áo.”