Ma pháp của nhân loại, đối với tiểu mỹ nhân ngư đều vô dụng thôi.
Dù cho Lucycard đã lấy được vật dẫn để thi triển ma pháp nguyền rủa —— Tóc Mascezel.
Ma nữ Bohemian nói: “Lucycard, đem cái tiểu mỹ nhân ngư kia đưa đến trước mặt của ta, ngươi sẽ thực hiện được mơ ước vĩnh bảo trì thanh xuân mỹ mạo.”
Đáng tiếc.
Lucycard chậm chạp không thể đắc thủ.
Bởi vì tiểu mỹ nhân ngư luôn cùng với muội muội Isabela của nàng, như hình với bóng ở cùng một chỗ.
—— đây là Isabela đang đề phòng bí mật của mỹ nhân ngư không bị lộ ra ánh sáng đây, đáng tiếc nàng không biết, Lucycard ta sớm đã biết bí mật này.
Lucycard tức giận lại đắc ý thầm nghĩ.
-
Hải yêu nguyền rủa.
Ban ngày, Phong Hoa là Isabela công chúa của vương quốc Simda.
Buổi tối, Phong Hoa là Nữ Vu ở biển sâu mỹ lệ.
Vừa đến thời gian nguyền rủa, Isabela cùng Nữ Vu, thân phận của hai người sẽ ngày đêm luôn phiên chuyển biến.
Vừa mới bắt đầu, Phong Hoa còn có chút không thể thích ứng.
Bất quá thời gian dài, đã có thể hoán đổi tự nhiên.
Mà mỗi lúc trời tối, tiểu mỹ nhân ngư đều trở lại cung điện đáy biển, tìm đến Nữ Vu Phong Hoa, đem đuôi cá của hắn một lần nữa biến thành hai chân nhân loại để có thể hành tẩu trên đất bằng.
Vào một khắc mặt trời xuống núi này, đạo cụ giày thủy tinh trên người Mascezel sẽ mất đi hiệu lực.
Sau khi chân người biến thành đuôi cá, Mascezel từ trong giếng ở vương quốc kết nối đến biển, một đường bơi về đến hải lý.
Nữ hoàng bệ hạ đương nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội giao lưu thân thiện cùng tiểu mỹ nhân ngư.
Bất quá.
Chỉ cần là thân thể thiếu nữ, mỗi tháng luôn có vài ngày không tiện lắm.
Thời điểm này, Phong Hoa sẽ thừa cơ hội nghiên cứu ma pháp điển tịch do Nữ Vu lưu lại trong cung điện.
Nàng cũng không quên, còn có một vị ma nữ đem Isabela biến thành chim sơn ca vẫn tồn tại đâu.
Nữ hoàng bệ hạ vì có thiên phú dị bẩm, học tập ma pháp với tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta trợn mắt há mồm.
Tiểu mỹ nhân ngư lại không quan tâm ma pháp hay không ma pháp.
Mascezel thò tay lôi kéo bàn tay Phong Hoa, nhỏ nhỏ giọng kêu: “Nữ Vu đại nhân...”
Phong Hoa đầu ngón tay nhẹ nhàng mở một tờ sách ma pháp, hững hờ ngẩng đầu lên, hỏi: “Làm sao vậy, Mascezel?”
“...”
Mascezel mấp máy cánh môi hồng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn, chẳng lẽ muốn nói Nữ Vu đại nhân đã hai ngày không....
Nghĩ tới đây, tiểu mỹ nhân ngư lập tức ở trong nội tâm lắc đầu.
Không được.
Đây quá xấu hổ.
Tiểu mỹ nhân ngư nói không nên lời.
Thế nhưng...
Nữ Vu đại nhân có phải hay không đã phiền chán Mascezel nha.
Tiểu mỹ nhân ngư chìm đắm trong hảo cảm cùng trong luyến ái, nội tâm luôn lo được lo mất.
Gương mặt tuyệt mỹ của Mascezel hiện lên một chút mất mát, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “... Không có gì, Nữ Vu đại nhân cứ tiếp tục xem sách ma pháp đi.”
Tiểu mỹ nhân ngư trong sáng cũng không hiểu được tâm tình đang che giấu của mình, trên mặt vẻ mất mát hiện ra rõ ràng, thoạt nhìn vừa ủy khuất vừa đáng thương.
Phong Hoa định tiếp tục giở sang trang khác, bỗng nhiên dừng lại.
Chẳng lẽ...
Là vì gần nhất hai ngày nay, nàng lạnh nhạt với tiểu mỹ nhân ngư?
Nghĩ tới đây, Phong Hoa lập tức thả cuốn sách trong tay sang bên cạnh.
Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, thanh tuyến như mị: “Mascezel, tới đây.”
Đôi mắt tiểu mỹ nhân ngư chợt vụt sáng lên, chần chừ một lúc, nhẹ nhàng ngang nhiên xông qua.