Mặt mày tuyệt sắc được phác hoạ dưới phấn son, từng chút từng chút như sắc hoa hồng nơi chân trời, hiện ra ở mắt người.
Tóc mái được uốn cuộn lại nổi bật, phấn mắt đỏ tươi quyến rũ đọng lại nơi khóe mắt.
Quả thực là khí chất mị diễm tự nhiên lưu chuyển, mặc người trầm luân.
Không hổ là ‘Liên Mị’.
Thiếu soái một thân quân trang màu xanh lá cây, ngón tay đeo bao tay trắng, khẽ nâng chiếc cằm của "Nữ tử", khiến cho đầu "nàng ta" giơ cao hơn.
Cổ Liên Mị lộ ra một đường cong mỹ lệ.
Dung nhan yêu diễm quá mức sặc sỡ loá mắt, rất dễ dàng cũng làm người ta bỏ qua....
Dưới cổ áo, yết hầu có chút hiện ra.
Phong Hoa kéo khóe môi, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Gương mặt hai người cách quá gần.
Liên Mị thậm chí có thể cảm giác được, vị Thiếu soái đẹp mắt này mang theo một tia khí tức lạnh lẽo, có chút dâng lên, quanh quẩn trên mặt mình.
.... Hương thơm vậy mà nhè nhẹ giống con gái
Ý nghĩ này, mới từ trong đầu Liên Mị chợt lóe lên.
Sau một khắc.
Liên Mị thoáng nhìn khóe môi Phong Hoa.
Lương bạc mà lãnh diễm.
Giống như cười mà không phải cười, tựa như hiểu rõ cái gì.
Nụ cười rơi vào trong mắt Liên Mị, lập tức khiến hắn hãi hùng khiếp vía lên.
Phong Hoa khẽ mở môi, âm thanh mát lạnh nói ra: "Bê một chậu nước tới đây".
Chính nàng tức thì móc ra một khối khăn, hướng mặt Liên Mị xóa đi lớp trang điểm.
Cách găng tay cầm lấy một cuộn khăn trắng, cẩn thận mà nhu hòa lau đi.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo, huy chương màu vàng đầu vai rạng rỡ lóng lánh càng làm người ta chói mắt.
Nàng ngưng mặt mày, thần sắc chăm chú, đầu ngón tay ôn nhu.
Tựa như chỉ có người trước mắt mới có thể khiến cho nàng để trong lòng.
Chiếc cằm nhỏ nhắn bị cầm bốc lên, Liên Mị trong mắt chỉ có thể nhìn thấy Phong Hoa.
Thế nhưng là, thần sắc Liên Mị ẩn dưới lớp dung nhan không có nửa phần gợn sóng.
Dung sắc lạnh mị, tâm lặng như nước.
“Thiếu soái, nước bưng tới rồi.”
Một vị mặc quân trang cận thị sĩ quan phụ tá, trong tay bưng trang chậu nước đồng đi tới.
Đứng lại bên cạnh Phong Hoa, chờ đợi phân công.
Lúc này, Liên Mị nhìn qua Phong Hoa, cuối cùng chậm rãi mở miệng, âm thanh say lòng người.
“Thiếu soái là muốn Liên Mị tẩy trang sao?”
“Hãy để cho Liên Mị tự làm đi, đôi tay Thiếu soái cao quý, sao có thể để cho người có địa vị cao như ngài làm chuyện như vậy?”
Nói qua.
Liên Mị nâng bàn tay, ngón tay dài nhọn xinh đẹp chỉ lưu chuyển một vòng sơn xanh ngọc, ý định cầm khối khăn nhiễm son phấn trong tay Phong Hoa.
Thanh âm mang ba phần yểu điệu đến tận xương, làm cho thân thể của nam nhân ở đây lập tức mềm yếu hơn phân nửa, trong lòng hiện lên một tia lửa nóng.
Bất quá, nữ nhân Thiếu soái vừa ý, ai dám nhúng chàm?
Tiểu yêu tinh, chúc mừng ngươi thành công gây sự chú ý với bản thiếu soái.
Phong Hoa mỉm cười.
Trong tươi cười, lưu chuyển lên hương vị lãnh diễm.
Nàng tránh đi bàn tay của Liên Mị, mặt mày nhỏ nhắn lướt lên một vòng tuyệt diễm phong lưu cười.
Ngữ khí ngả ngớn, gắn bó nói ra một đoạn sầu triền miên:
“Làm một người trang điểm hoạ mi, là sự tình hương diễm bực nào, bản thiếu soái không cảm thấy có gì không ổn, Liên Mị ‘Cô nương’ cần gì phải tự coi nhẹ mình đây?”
Nghe vậy, Liên Mị đành để tay xuống, không giãy giụa.
Son phấn ở thời đại này, đều là dùng thủ công chế tác thuần túy tự nhiên, không cần dùng các loại vật phẩm, chỉ cần dùng nước thì có thể rửa sạch sẽ.