Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

Chương 47: 47: Chap 47 Nhắm Mắt Thấy Bình Minh 4





Nguyên thân của La Thi Anh được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt, đèn đỏ bên trên đã bật được bốn tiếng, song cuối cùng vẫn chưa tắt.
Mộc Trà ngồi trong không gian hệ thống, đem một cái máy tính bảng ra vừa xem phim cung đấu vừa ăn dưa hấu.
Phim thật là hay!
\[ Ký chủ, cô có thể chuyên nghiệp hơn một chút không? \]
Lão nương đang học tập! Học! Tập! Vô! Cùng! Nghiêm! Túc!
\[ ...!\] Bản hệ thống cảm thấy não của ký chủ hỏng rồi! Hỏng thật rồi!
Mộc Trà: ...
Hệ thống quèn ngu ngốc.
\[ ...!\] Nghỉ chơi! Tạo nghiệt mà!
Máy tính bảng bị Mộc Trà tắt đi, mở ra một giao diện khác, màn hình liên tục nhảy số, liên tiếp đó là một đống kí tự khó hiểu.
Hệ thống cảm thấy vô cùng bất an, nó đi kiểm tra lại số liệu cũng không phát hiện ra có gì thay đổi.
\[ ...!\] Ký chủ lại có trò mới à?
Không có.
\[ ...!\] Bản hệ thống mới không tin cô đâu!
Mộc Trà cất máy tính bảng vào không gian sáu chiều, chậm rì rì quay trở lại thân thể La Thi Anh.
Đèn đỏ của phòng cấp cứu được tắt đi, cửa chậm rãi mở ra, mấy bác sĩ cùng hộ tá đẩy ra một chiếc giường trắng cùng vật tư lỉnh kỉnh, thậm chí còn kéo theo một cái máy thở.

Thư Tuyệt ngồi bên ngoài, lúc giường bệnh được đẩy ra anh lập tức chạy đến bên cạnh, bác sĩ nói qua tình hình với Thư Tuyệt rồi đẩy giường bệnh vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Hơi thở của cô rất nhẹ, giống như không thở, thậm chí đến máy thở cũng hiển thị không rõ.
Đứng trước kính thủy tinh dày, Thư Tuyệt lần đầu tiên uất hận sự ngu ngốc của bản thân, nếu năm đó anh một mực giữ cô ấy bên người thì có phải cô ấy sẽ không đi đến bước đường này hay không?
Thư Tuyệt không biết, anh thật sự không dám tưởng tượng nổi một người tính tình yếu mềm như cô ấy, vì một chuyện vui có thể tủm tỉm cười cả ngày, vì một chuyện buồn bé tẹo mà rũ người muộn phiền suốt một hôm làm thế nào đối mặt với những chuyện này?
Trước mặt người khác luôn bày một bộ dáng quật cường nhưng hơn ai hết, Thư Tuyệt hiểu La Thi Anh là một người có trái tim nhạy cảm và tinh tế.

Rốt cuộc La Thi Anh yêu Cố Việt Bân như thế nào Thư Tuyệt cũng biết...
Thủy tinh dày như ngăn cách hai thế giới, một bên bất tĩnh bất di, một bên tâm can phế liệt.
Nhìn người qua tấm thủy tinh đang khó khăn thở từng hơi, Thư Tuyệt không cam lòng, thực không cam lòng.
Rốt cuộc anh cũng không biết một La Thi Anh cố gắng như vậy trong sáu năm qua đã đổi lại được cái gì, mất đi cái gì.
Nụ cười của cô ấy, đôi mắt của cô ấy, dáng vẻ kiên cường của cô ấy đều dần lụi tàn, đều dần vỡ vụn trong chính chiếc lồng son mà Cố Việt Bân bày ra.
Thư Tuyệt hận Cố Việt Bân lại càng hận chính mình, nếu có thể anh muốn cướp cô đi mãi mãi khỏi Cố Việt Bân, trao cho cô nụ cười cùng cuộc sống tốt đẹp nhất.

Nhưng Thư Tuyệt không thể.
Giữa La Thi Anh và Cố Việt Bân có mối dây dưa đã sáu năm, hắn có ôn nhu của La Thi Anh, có nụ cười của La Thi Anh, có tình yêu của La Thi Anh, hai người họ còn có một đứa con.

Tất thảy những điều đó hắn đã nắm gọn vào lòng bàn tay trong vòng sáu năm nay, hoặc thậm chí là hơn.

Đó là những điều Thư Tuyệt không có.
Khi một người đứng trước ranh giới của cái chết, người đó sẽ thiết tha những điều tốt đẹp nhất, La Thi Anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng những điều tốt đẹp ấy cô chỉ có thể tìm kiếm ở Cố Việt Bân, đó là sự lựa chọn duy nhất cũng là con đường duy nhất của một La Thi Anh.
Hành lang bệnh viện vắng lặng, chỉ có ánh đèn Neol lạnh lẽo ánh lên trong không gian, Thư Tuyệt giống như một kẻ đã mất đi chi giác, cuối cùng chỉ có thể rũ rượi dưới ánh sáng của sự tuyệt vọng.
...
Cố Việt Bân dém lại mền cho Lý Thanh Thuần, sau đó mới nhẹ nhàng rời đi.
Mắt của Lý Thanh Thuần không được tốt, ban nãy đột nhiên xảy ra chuyện, cô ta chạy được nửa đường thì bị ngất, Cố Việt Bân vì vậy phải ôm Lý Thanh Thuần tới chỗ bác sĩ, sau đó mới có thể gọi người đến phòng bệnh xem tình trạng của La Thi Anh.
Bác sĩ chạy đến nơi tình trạng của La Thi Anh đã bên bờ vực của cái chết.

Việc mất đi giác mạc ảnh hưởng lớn tới dây thần kinh trung ương ở đại não, nếu bọn họ chậm một bước nữa có lẽ La Thi Anh phải trở thành người thực vật.

Tiếng giày da lộp cộp vang lên bên hành lang vắng, Cố Việt Bân cúi mặt, ánh mắt rũ xuống không rõ biểu tình.

Hắn không đến đối diện chỗ Thư Tuyệt, chỉ dừng lại cách đó một đoạn không xa, hắn nhìn một hồi.
Thủy tinh ngăn cách, thậm chí hắn có thể nhìn thấy một Thư Tuyệt yếu nhược, một Thư tổng khác hẳn với dáng vẻ hắn gặp trên thương trường.
Cố Việt Bân không tiến lại, hắn chỉ đứng đó nhìn một lúc rồi chậm rãi rời đi.
...
" Việc quá xúc động ảnh hưởng đến dây thần kinh của não bộ nên bệnh nhân có thể mất trí nhớ tạm thời hoặc vĩnh viễn.

" Đó là tất cả những gì Thư Tuyệt nghe được từ bác sĩ.
Thư Tuyệt không đáp, anh chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, bàn tay thon dài nắm lấy đôi tay đã trắng bệch của cô, tiếng kim truyền nước tích tắc chảy tạo thành âm thanh vỡ vụn, mà chính Thư Tuyệt cũng đang vỡ vụn.
Như vậy cũng tốt, Thư Tuyệt đã nghĩ nếu như cô ấy quên đi những việc đau lòng này cũng tốt, không sao cả, anh sẽ giúp cô tìm giác mạc mới, sẽ một lần nữa đem ánh sáng về bên cạnh cô.

Không sao cả, anh có thời gian, có thể ở cạnh cô thật lâu.
Hoá ra mọi chuyện không như Thư Tuyệt tưởng...
Ngày Mộc Trà tỉnh dậy là một ngày nắng đẹp, La Thi Anh của năm 24 tuổi chỉ là một người đơn thuần vốn chưa từng trải qua nhiều chuyện phức tạp như vậy.
Cô ấy có nụ cười thuần túy nhất, tươi tắn nhất, có ánh mắt long lanh, khi nhìn người khác sẽ thâm tình, ôn nhu.
Đó là tất cả những gì Thư Tuyệt nhớ...
Nhưng hiện tại không còn nữa.

Cô ấy mất đi ánh sáng, mất đi giấc mơ một đời...
" Thư Tuyệt, Gia Ý của em đâu...? Gia Ý? Gia Ý, con đâu rồi? " giọng nói càng lúc càng run rẩy, kéo theo đó là thanh âm đến tê dại của nữ nhân.

Đôi tay Thư Tuyệt tận lực khống chế sự hoảng loạn của cô, Mộc Trà bị ôm vào, cả người cô run lên từng hồi.

Bàn tay thon dài chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc cô, nhẹ nhàng trấn tĩnh một người đã sớm vỡ vụn.
" Thi Anh, không sao, không sao.

Nghe tôi nói, không sao, rất nhanh sẽ có ánh sáng...!Rất nhanh...!"
Giọng nói trầm ấm của Thư Tuyệt vang lên bên tai lại có chút bất đắc dĩ không thành lời, anh chỉ biết trấn an cô như vậy, chỉ biết dùng những điều nhẹ nhàng nhất đối với cô, bảo bọc một người đã sớm đau thương trồng chất.
Cả người Mộc Trà cứng đờ, sắc mặt nhợt nhạt ánh lên dáng vẻ sợ hãi, " Thư tổng, Gia Ý của tôi...!Con bé đã tan học chưa? Tôi phải đón nó...!Anh buông tôi ra...!Tôi phải đi đón con bé, anh buông tôi ra...!"
" Thi Anh, không sao, Gia Ý được đón rồi, không sao.

Không sao, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao...!"
Thư Tuyệt trấn an cô, anh chậm rãi đặt người Mộc Trà xuống, ngón tay thon dài lướt qua tóc mai, nhẹ nhàng đem sợi tóc mai vén lên mang tai của cô, ánh mắt anh hơi rũ xuống, nhìn đến mu bàn tay của thiếu nữ đã chi chít vết kim truyền nước.
" Thư Tuyệt, tôi mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó có rất nhiều người, bọn họ nhìn tôi, bọn họ nhìn tôi...!Người đàn ông đó bắt Gia Ý đi khỏi tôi...!Thư Tuyệt, tôi có ngốc lắm không? " Mộc Trà uất nghẹn hỏi, bàn tay không tự chủ siết chặt lấy mền trắng khiến nó nhăn lại.
Thư Tuyệt nghĩ đến một sự kiện, năm Gia Ý 4 tuổi thì bị bắt cóc, cô ấy sau khi đến trường đón Gia Ý thì không thấy con bé đâu, La Thi Anh tìm Gia Ý suốt một đêm, cuối cùng mắc phong hàn, cũng may sao Gia Ý được chuộc về nguyên vẹn.
" Em thực sự rất ngốc...!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.