Đúng vậy, thân là học bá vườn trường chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng, từng đại diện cao trung Phổ Lãng đi ra cấp tỉnh, lấy được vinh dự thi Olympic cả nước.
Phú nhị đại đảm nhiệm hầu hết danh tiếng thành phố C!
Tại đây dưới tầng tầng lớp lớp hào quang bao phủ, chỉ bởi vì thích thanh mai trúc mã Hạ Thu, cho nên ngay cả thích thuần túy như vậy bị Hạ Thu dùng để đả kích tình địch, lấy lòng nam thần, thậm chí lợi dụng thân phận bối cảnh của hắn làm một ít chuyện mờ ám, không được đàng hoàng lắm.
Trong lòng Tề Kỳ biết rõ ràng đồng thời cũng sẽ yên lặng giúp cô thu thập xong xuôi mọi cục diện rối rắm.
Có thể nói, cốt truyện trước đây, nguyên chủ chính là quá quen Tề Kỳ dung túng và yêu thương vô điều kiện, cho nên không kiêng nể gì tiêu xài loại yêu say đắm này, chờ đến khi Hàn Chân Chân cướp đi Tề Kỳ, mới phát hiện mình hoá ra thích Tề Kỳ, cô mới có thể hỏng mất như vậy làm ra chuyện hạ dược Hàn Chân Chân.
Đương nhiên, Hạ Thu trong lòng cũng vô cùng phỉ nhổ nguyên chủ.
Nếu cô đã biết chân ái của mình là Tề Kỳ, những vẫn có chấp niệm sâu đậm như vậy với sự thân mật của Bạch Lãng, tính tình hoa tâm kiểu đấy nơi nào có thể xứng đôi với ‘ trung khuyển ’ Tề Kỳ?
Nghĩ đến sau này nhìn thấy Bạch Lãng, bị chấp niệm sẽ khiến cô làm ra chuyện gì đó trái lương tâm, Hạ Thu nghĩ tới đều sẽ đau đầu, nhưng chuyện này tạm thời vẫn bị gác lại sau đầu, quan trọng là trước mắt làm sao hóa giải hiểu của giữa cô và Tề Kỳ.
Cô nhìn phía Tề Kỳ, lại có hơi rối rắm cắn môi dưới.
“Tề Kỳ, có phải Thu Thu làm sai gì hay không?”
——《 Luận năm đại chiêu thức Tề Kỳ không thể cưỡng lại nhất》
Quả nhiên, vừa trang bị đáng thương, ai muốn tranh phong.
Nguyên bản Tề Kỳ giống như băng cứng không thể phá hủy, tức khắc có chút mất tự nhiên quay mặt đi.
Nửa bên mặt giấu trong nơi tối ngược sáng, giọng Tề Kỳ có chút ách, “Chỉ là thấy Thu Thu cuối cùng cũng được hạnh phúc mong muốn, anh cũng mừng cho Thu Thu.”
“Đúng không?” Hạ Thu cuối cùng có thể vui sướng xả giận, không sợ Tề Kỳ hiểu lầm, chỉ sợ Tề Kỳ không hé răng, cô quan sát thần sắc Tề Kỳ, càng thêm phóng mềm ngữ khí, rồi lại ra vẻ không hiểu: “Nhưng mà tại sao? Rõ ràng đã được như ý muốn, nơi này…… Vẫn trống rỗng vậy?”
Cô gục đầu xuống, tay phải che lại ngực trái mình, giống như đứa trẻ không tìm thấy nhà, như lâm vào khủng hoảng thật lớn không thể không bức thiết như vậy, ánh mắt hơi mê mang, vội vàng hướng Tề Kỳ truy vấn.
Dáng vẻ Hạ Thu vốn dĩ chính là cực đẹp, lớn lên mỹ nhân lại kiêu căng, trong vô tình cô sẽ đắc tội rất nhiều người mà không hay biết.
Tề Kỳ cũng đã quen những chuyện xảy ra với Hạ Thu, cô như chú chim non bay đến bên anh.
Chờ đến khi anh phát giác mình thích cô gái nhỏ chỉ biết khóc nhè trước mặt anh này, ánh mắt Hạ Thu lại chuyển từ nơi anh hướng ra phía ngoài, đã bắt đầu biết thích Bạch Lãng.
Loại tâm tình này chẳng khác mấy với cảm giác cải thìa mình cực khổ nuôi dưỡng, cuối cùng lại bị héo.
Tuy nhiên theo thói quen, nghe được ngữ khí Hạ Thu như vậy, Tề Kỳ lập tức nhìn lại Hạ Thu, vốn dĩ muốn chỉ đường cho cô lần cuối.
Nhưng vừa thấy, mặt Tề Kỳ nhất thời ửng đỏ, giống như điện giật càng thêm không được tự nhiên dời mắt.
Hốc mắt Hạ Thu ửng đỏ, tay trắng nõn đặt trước ngực trái, đồng phục ngày hè ngắn tay vốn dĩ là khóa kéo, cô đặt tay như vậy, khoá kéo trước cổ cô không biết khi nào đã kéo xuống, đồng phục nông rộng nhăn nheo ở trước người.
Tầm mắt chỉ là thoáng qua, Tề Kỳ cũng không tự giác theo cổ ngọc nhu mỹ kia, nhìn tới cảnh xuân như núi tuyết trắng hơi nhô.