Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 14



Bà ấy làm sao có thể để cho con gái của mình lấy tên do người Chu gia đặt, huống chi Phán Đệ cũng chẳng phải là một cái tên hay. Du thị muốn chấm vào nước trà để viết cho nàng xem, nhưng nghĩ đến việc nàng không đọc được chữ mà lòng bà ấy lại thấy đau như bị kim châm.

Thế nhưng Du thị lại nhìn thấy A Ngư đã viết từng nét một trên bàn trà, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà ấy, A Ngư nói: “Biểu tẩu đã dạy cho con học được rất nhiều chữ.”

Du thị cảm kích nhìn Liễu thị.

Liễu thị vội vàng nói: “Biểu muội vô cùng thông minh, học là biết ngay, không hổ danh là con gái của biểu di.”

A Ngư: “Là nhờ biểu tẩu dạy dỗ tốt, không chê ta ngốc.”

Niềm vui bất ngờ khiến Du thị vui mừng không thôi, là một người mẹ, thấy con gái mình vô cùng xuất sắc, nhất là trong hoàn cảnh như nhà của bọn họ, bà ấy đương nhiên cảm thấy rất vui.

Du thị quyến luyến không rời kéo tay của A Ngư âu yếm, nói không hết lời, buổi tối hai mẹ con còn ngủ chung một giường.



Du thị nhân cơ hội này kiểm tra thân thể của con gái, thấy trên người nàng có rất nhiều vết sẹo, nhất là sau khi nhìn thấy vết sẹo bỏng xấu xí gớm ghiếc ở eo và chân, bà ấy nước mắt giàn giụa, sự căm phẫn đối với phu thê Chu gia đã đạt đến đỉnh điểm.

A Ngư dịu dàng an ủi Du thị.

Ngày hôm sau, Du thị đến gặp mặt Chu phụ Chu mẫu, bà ấy muốn xem hai kẻ không bằng loài heo chó này trông như thế nào. Bà ấy còn muốn hỏi bọn họ, rõ ràng đã biết con gái mình đang hưởng phúc ở Tiêu gia, trong tay của bọn họ còn cầm đồ trang sức có được từ chỗ bà ấy, làm sao bọn họ lại có mặt mũi hành hạ con gái của bà ấy chứ.

A Ngư nghĩ ngợi một chút rồi nói muốn đi cùng.

Đối với yêu cầu của nàng, Du thị tất nhiên là đồng ý.

Khoảnh khắc nhìn thấy Chu phụ Chu mẫu, con ngươi của Du thị co rụt lại, bà ấy mơ hồ nhìn ra trên mặt bọn họ có một chút dáng vẻ của Tiêu Nhã Quân. Tiêu Nhã Quân nhìn không giống bà ấy và Hầu gia, họ thậm chí còn từng nói đùa rằng nàng ấy trông giống ai.

Tiêu lão phu nhân ôm lấy Tiêu Nhã Quân cười híp mắt nói, Tiêu Nhã Quân giống bà cố ngoại.

Bây giờ Du thị cuối cùng cũng biết Tiêu Nhã Quân giống ai, nàng ấy giống như phụ mẫu thân sinh của mình, lớn lên với những ưu điểm của hai người họ.

Dưới ánh mắt u ám của Du thị, Chu phụ Chu mẫu im lặng không dám thở mạnh

Phòng giam tối om, ban ngày cũng phải thắp đèn, khuôn mặt Du thị ẩn hiện trong bóng tối, ánh mắt u ám mờ mịt, giống như thủy triều dưới trăng rằm, ẩn chứa biển cả bão tố.

“Con gái của các ngươi đã thay thế Du Nhi sống những ngày tháng ăn sung mặc sướng, các ngươi cớ sao không đối xử tốt với con gái của ta?”




Chu phụ Chu mẫu đang quỳ trên mặt đất toàn thân co quắp, cúi đầu im lặng.

Chu phụ ánh mắt lóe lên, nếu không phải do con nha đầu chết tiệt này, hắn ta đã không phải bán đi đồ trang sức, cũng không bị người ta đánh gãy một cánh tay.

Lúc đầu, hắn ta đánh mắng nàng là để trút giận, nhưng sau đó, trong quá trình đánh mắng nha đầu này, hắn ta có một cảm giác hơn người khó tả. Hầu phủ thì sao chứ, không phải bị bọn họ lừa gạt lợi dụng sao? Trong mắt hắn ta, con gái của bọn họ chẳng khác nào heo chó, hắn ta muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, muốn giết luôn cũng được.

Chu mẫu đang khóc, bà ta muốn đối xử tốt với Phán Đệ, nhưng Chu phụ lại một mực không nghe, bà ta nói hai câu, Chu phụ còn đánh luôn cả bà, một người phụ nữ như bà ta thì làm được gì?

Đương nhiên, những lời nói trong lòng này, cả hai người ai cũng không dám nói ra.

Chu phụ không muốn chết, hắn ta vừa cúi lạy vừa van xin: “Phu nhân, bọn ta đã biết sai rồi, là do bọn ta ngu muội, tâm can bị thối rữa, ngài đại nhân đại lượng tha cho bọn ta đi.”

Du thị chán ghét nhìn Chu phụ bi thảm nước mắt giàn giụa, những vết sẹo trên người con gái đều là do hắn ta mà ra: “Ta tha cho các ngươi, các ngươi có bao giờ tha cho Du Nhi không?”

Chu phụ sửng sốt, chỉ có thể tiếp tục nước mắt mũi ròng ròng cầu xin tha thứ. Trong lòng hắn ta hối hận vô cùng, nếu biết có ngày hôm nay, năm đó không nên nhân từ mềm lòng, con bé chết rồi thì làm gì xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.

Chu mẫu tê liệt quỳ ở đó, giống như đã chấp nhận sự thật tàn khốc.

Cho đến khi nghe thấy giọng nói hung dữ của Du thị: “Ta sẽ không bao giờ buông tha cho các ngươi, ta sẽ trả lại tất cả những gì mà các ngươi đã làm với Du Nhi, bao gồm cả con trai con gái của các ngươi.”

Như bị sét đánh, Chu mẫu đột nhiên ngẩng đầu: “Đừng, xin đừng, không liên quan gì đến mấy đứa nhỏ, đều là do bọn ta làm, kẻ đáng chết là bọn ta, là bọn ta! Phu nhân, ngài đại nhân đại lượng xin hãy buông tha cho mấy đứa nhỏ, ta cúi lạy cầu xin ngài, ta cầu xin ngài.”

Chu mẫu dùng sức dập đầu, trong chốc lát đã nhìn thấy máu chảy ra.

Không phải bọn họ không biết thương xót, mà là bọn họ chỉ biết thương xót con của mình, con của người khác đều đáng phải chịu khổ, Du thị tức giận chỉ vào Chu mẫu: “Ngươi cũng biết xót thương con của mình sao. Khi các ngươi hành hạ Du Nhi, sao các ngươi không nghĩ xem bọn ta cũng sẽ đau xót như thế nào. Chỉ cần các ngươi đối xử tốt với con bé, dựa vào ơn dưỡng dục, ta còn có thể sẽ buông tha cho các ngươi!”

Chu mẫu khóc lóc thảm thiết, không ngừng cúi lạy: “Xin lỗi, xin lỗi, phu nhân, bọn ta không phải người, đều là lỗi của bọn ta, cầu xin ngài, ta cầu xin ngài hãy buông tha cho hài tử của ta.”

Du thị không chút động lòng, bây giờ bọn họ mới biết lỗi của mình sao? Trước đây bọn họ đã làm những gì, nếu như Du Nhi không được nhận về, bọn họ sẽ không bao giờ biết lỗi. Những giọt nước mắt bây giờ không phải là sự ăn năn, đó chỉ là sự sợ hãi.

Đây mới chỉ là bắt đầu, chết, đối với bọn họ là quá dễ dàng, bà ấy muốn bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Du thị không thèm nhìn bọn họ nữa, kéo A Ngư rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.