Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 154



Đối mặt với ánh mắt sáng rực đầy sự ép buộc và ngang ngược của nàng ta, Lục Minh Viễn như bị nhét bông vào cổ họng, không nói nên lời. Trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác thất vọng sâu sắc, quả thực là hắn đã đồng lòng với Tấn Dương quận chúa.

Vì hắn là người thấu tình đạt lý nên tổ phụ đã ân cần dạy bảo hắn, hoàng cảnh sa sút, mẹ góa em gái bệnh, chỉ có thể dựa vào hắn, về sau này lại có thêm một biểu muội bệnh tình yếu ớt cô độc, một khắc hắn cũng không dám hời hợt, thận trọng từ lời nói đến hành động, bước nào cẩn thận bước nấy.

Nhưng Tấn Dương quận chúa lại nói năng tùy ý, trong mắt không một chút sương mù, giống như một mặt trời nhỏ, khiến hắn không tự chủ được muốn lại gần. Lúc đầu hắn coi nàng ta như đệ đệ, nhưng khi phát hiện nàng ta là con gái, hắn mới lờ mờ nhận ra điều gì đó, lập tức bình tĩnh tránh xa. Tình cảm nhất thời không thể kiểm soát được, nhưng hắn có thể kiểm soát hành vi của mình.

Tấn Dương quận chúa nín khóc rồi cười, lau nước mắt: “Ngươi chính là thích ta.”



Sắc mặt Lục Minh Viễn nhất thời trở nên phức tạp: “Thế thì đã sao, quận chúa cứ nói thích ta, nhưng nếu ta hủy bỏ hôn ước mà ở bên ngươi, người ngoài sẽ nói gì về ta? Họ sẽ nói ta thất tín bội nghĩa, dựa dẫm vào người có quyền thế, danh tiếng của ta sẽ bị hủy hoại, gia tộc của ta cũng sẽ vì ta mà xấu hổ, Dục biểu muội sẽ vì ta mà bị người đời chế nhạo. Quận chúa thực sự muốn như vậy?”

Tấn Dương quận chúa sửng sốt, một lát sau vội vàng nói: “Sẽ có biện pháp vẹn cả đôi đường, nhất định phải có, chúng ta từ từ nghĩ, từ từ nghĩ.”

Lục Minh Viễn lắc đầu: “Không có.”

Lục Minh Viễn đi rồi, Tấn Dương quận chúa nằm trên bàn khóc nức nở không ngừng, nha hoàn Hoa Vũ của nàng ta đau lòng lo lắng an ủi nhưng có nói gì cũng không giúp giải quyết được, trong lúc lo lắng đã nói mà không suy nghĩ: “Nhan cô nương cơ thể yếu ớt như thế, sợ rằng phúc mỏng.”

“Ngươi có ý gì!” Tấn Dương quận chúa đột nhiên ngẩng đầu. Nàng ta không muốn Nhan Gia Dục gả cho Lục Minh Viễn, nhưng nàng cũng không muốn Nhan Gia Dục chết. Nàng ta biết bản thân mình không hiền, không phải nàng ta chưa từng đấu tranh cố gắng xa lánh Lục Minh Viễn, nhưng nàng ta không thể buông bỏ, hắn tốt như vậy, nàng ta không thể buông bỏ, hắn càng cự tuyệt nàng ta lại càng cảm thấy hắn tốt, nàng ta nghĩ rằng sau này mình sẽ không bao giờ gặp được một ai mà mình thích đến như vậy.

Hoa Vũ vỗ vỗ vào miệng mình: “Quận chúa thứ lỗi, nô tỳ nói lời ngu xuẩn.” Nếu như Nhan cô nương đi sớm thì thôi, nếu vượt qua được ba năm năm, thì phải khiến cô nương nhà ta đợi đến ba năm năm.



Tấn Dương quận chúa sụt sịt: “Còn dám nói những lời ngu xuẩn như vậy, ta sẽ gả ngươi cho trang tử. Để Lục nhị ca nghe được lời như vậy, huynh ấy sẽ nghĩ thế nào về ta?”

Hoa Vũ liên tục nghe theo.

“Ây dô, ai to gan lớn mật dám chọc Tấn Dương quận chúa chúng ta rơi nước mắt.” Thanh niên không mời mà tới vênh váo đẩy cửa đi vào.

Tấn Dương quận chúa vội vàng lau nước mắt đứng dậy: “Lục đường ca.” Sau đó không nói gì.

Lục hoàng tử đi tới, nhìn trên nhìn dưới, sau đó liếc nhìn hai chén trà trên bàn: “Lục Minh Viễn bắt nạt ngươi thế nào, đường ca sẽ thay ngươi giáo huấn hắn.”

“Ngươi... “Tấn Dương quận chúa kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Ta thấy hết rồi,” lục hoàng tử chỉ hai ngón tay vào mắt mình: “Ta thấy hai người các ngươi cùng nhau vào trà lâu, lại thấy hắn một mình rời đi. Hai người các ngươi?”

Tấn Dương quận chúa sắc mặt ửng hồng thay đổi không ổn định, quay đi không thèm nhìn hắn ta.

Lục hoàng tử bị cảnh tượng này làm cho đau lòng, thở dài: “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, không chịu nổi chua xót nói: “Có một vị hôn thê như hoa như ngọc như vậy, hắn còn gì mà không hài lòng.”

Tấn Dương quận chúa quay đầu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.