Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 165



Lục Nhược Linh ghét nhất là bị người khác bình luận về ngoại hình dáng vẻ của nàng ta, mẹ ruột cũng không ngoại lệ.

Liếc nàng ta một cái, Bách thị bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng cảm thấy nghe không lọt tai, ta còn có thể hại ngươi sao, vừa không thích béo vừa không chịu kiểm soát miệng của mình, ngươi nói ta phải nói như thế nào thì ngươi mới tốt.”

Lục Nhược Linh bực bội dậm chân: “Vậy thì người đừng nói nữa.”

Đối với khuôn mặt hôi hám này của nàng ta, Bách thị chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Sao nơi đó lạ có lửa?” Lục Nhược Linh không kiên nhẫn phát hiện có những chấm lửa cách đó không xa, lập tức chuyển đề tài.

Hôm nay là ngày giỗ của Nhan Lục thị, ngày này tám năm trước, Nhan Lục thị mang theo nha hoàn ra hoa viên giải sầu, sai nha hoàn trở về lấy đồ, còn bà thì nhảy xuống hồ tự tử vì tình. Nơi này hẻo lánh lại là buổi tối, cho đến khi nha hoàn kia tìm thật lâu vẫn không thấy Nhan Lục thị mới kinh động mọi người cùng nhau tìm, thì phát hiện thi thể bà ở trong hồ.

Theo quan điểm của A Ngư, thì Nhan Lục thị quá mức nhu nhược, làm con gái thì yếu đuối mà làm mẫu thân thì mạnh mẽ, bà vừa đi, để cho một tiểu cô nương mới tám tuổi như Nhan Gia Dục thì tự xử như thế nào.

Nhìn mặt hồ u ám, A Ngư khẽ thở dài một hơi, cầm lấy một xấp tiền giấy nhỏ ném vào trong lửa.

Bởi vì qua mấy ngày nữa chính là Tết Trung Nguyên, Lục lão phu nhân muốn đi Thanh Nguyệt am làm nghi lễ cũng bái, cho nên hôm nay cũng không có nghi thức gì, nói cho cùng, nơi này là Lục phủ, Nhan Lục thị chỉ là ngoại giá nữ.

Cho nên từ trước đến nay đều chỉ có Nhan Gia Dục ở nơi Nhan Lục thị rơi xuống nước đốt chút tiền giấy, hương nến tế lễ, bây giờ đổi thành A Ngư, tất nhiên chuyện này cũng không thể tiết kiệm được, bằng không làm sao có thể giải thích với vong hồn.

“Ngươi đang làm gì vậy, buổi tối muốn dọa chết người!” Lục Nhược Linh tức giận trừng mắt nhìn A Ngư.

“Hôm nay là tử kỵ của mẹ ta.” A Ngư ngước mắt nhìn Bách thị và Lục Nhược Linh đang dừng cách đó không xa.

Lục Nhược Linh muốn mắng cái gì đó thì lại nghẹn ngào, trong lòng có chút sợ hãi.

Mặt hồ phản chiếu ánh trăng, lấp lánh, lạnh lẽo.

Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt sáng ngời của A Ngư, ngọn lửa đung đưa, mặt nàng cũng giống như vặn vẹo theo, thế nhưng trong nháy mắt lại có chút giống Nhan Lục thị.

Đột nhiên vẻ mặt của Bách thị thay đổi, trong nháy mắt không còn chút máu, không tự chủ được lui về phía sau một bước.

A Ngư thu hết vẻ mặt thay đổi của bà ta vào trong mắt, hai mắt nàng tối sầm lại, phản ứng của Lục Nhược Linh rất bình thường, nhưng phản ứng của Bách thị lại khác thường giống như là nhìn thấy quỷ, trong lòng hiện lên một suy nghĩ, ánh mắt A Ngư thay đổi, chậm rãi nói: “Buổi trưa ta mơ thấy mẹ ta, dường như bà muốn nói cho ta biết cái gì đó, nhưng ta nghe không rõ. Trong lòng ta bất an, nên tới bái tế. Nếu bà có thể hiển linh, thì đi ra nói cho ta biết, ta cũng thay bà hoàn thành di nguyện.”

Đúng vào lúc này, mặt hồ truyền đến một tiếng ành ạch, giống như một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, trên mặt hồ nổi lên gợn sóng, dường như có thứ gì đó muốn từ dưới nước chui lên.

Lục Nhược Linh nuốt nước miếng, không tự chủ được lui về phía sau vài bước: “Ngươi, ngươi đừng có nói bậy bạ, gọi cái gì không sạch sẽ tới.”

A Ngư mỉm cười cô đơn: “Như thế nào, cho dù nương ta đến, nàng cũng sẽ không làm hại chúng ta, sao bà có thể bỏ được.”

Con ngươi Bách thị co rút kịch liệt, hai má không khống chế được mà co giật.

Vẻ mặt Bách ma ma ma cũng có chút khó coi, nhưng so với Bách thị thì tốt hơn nhiều, bà ta kín đáo kéo Bách thị.

Bách thị bóp chặt miệng hổ, cố gắng ổn định tinh thần: “Đêm tháng bảy lại là buổi tối, Gia Dục vẫn đừng nên nói những lời này, miễn cho quấy nhiễu vong nhân. Gió này càng lúc càng lớn, thân thể ngươi ốm yếu, mau trở về sớm chút đi.”

A Ngư mỉm cười áy náy: “Khiến đại cữu mẫu và Tam muội muội hoảng sợ, là ta không đúng.”

“Nương, chúng ta đi thôi.” Lục Nhược Linh chà cánh tay nổi da gà, sợ hãi nhìn xung quanh, luôn cảm thấy cánh rừng tối đen này giấu nhiều yêu ma quỷ quái.

Giọng nói của Bách thị trở nên căng thẳng: “Không có việc gì, ngươi về sớm một chút đi, chúng ta cũng đi.”

A Ngư cong khóe môi nói: “Đốt xong số tiền giấy này, ta sẽ đi.”

Bách thị đáp một tiếng được.

Lục Nhược Linh lôi kéo Bách thị bước nhanh ra ngoài, hận không thể chạy đi, sau lưng có cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được. Nữ nhân Nhan Gia Dục này chính là đặc biệt đến khắc nàng ta, nàng ta chỉ đi bộ một chút, cũng có thể gặp phải chuyện xấu này sao.

“Thật xui xẻo! Đốt tiền giấy sao không tìm chỗ nào kín đáo một chút, tính hù chết ai chứ. Nương, người xem, ta đều nổi da gà hết rồi.”

Bách thị không tập trung, cũng không có thời gian để ý đến nàng ta.

Lục Nhược Linh thấy thế, lại mắng Nhan Gia Dục không làm việc tốt, nhìn nương nàng ta sợ hãi, nếu bị dọa xảy ra chuyện gì, nàng ta sẽ không chơi với nàng.

A Ngư chậm rãi đốt tiền giấy, trong đầu đều là vẻ mặt hoảng sợ như gặp quỷ của Bách thị, dáng vẻ bà ta cực kỳ sợ hãi, vì sao? Ánh mắt A Ngư lạnh lẽo.

Tinh thần Bách thị hỗn loạn đuổi Lục Nhược Linh đi, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà ngồi ở trong phòng, khuôn mặt được chăm sóc rất tốt không còn chút máu.

Giọng nói của Bách ma ma khô khốc: “Phu nhân, người đừng nghĩ nhiều, biểu cô nương chỉ nói nhảm thôi.”

Chóp mũi Bách thị toát ra mồ hôi lạnh: “Có phải nương nàng báo mộng cho nàng hay không, nàng muốn nói cái gì, có phải nàng đã biết biết hay không?”

“Sao có thể, phu nhân cũng đừng tự dọa chính mình, lại khiến người khác nghi ngờ.” Bách ma ma bình tĩnh nói: “Nói báo mộng đều là lừa gạt những người không hiểu biết, biểu cô nương chỉ là tiểu cô nương thì có thể biết cái gì, nếu nàng biết cái gì, sao đám người bà vú họ Tống lại không báo chứ.”

Bách thị dần dần an tâm, đúng vậy, nàng là một tiểu cô nương được nuông chiều đến mức không biết thế sự thì có thể biết cái gì, một người đắc lực ở bên cạnh cũng không có, chính mình lại là dáng vẻ thân thể kia.

Hầu hạ Bách thị rửa mặt lên giường, Bách ma ma lui ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.