Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 166



Bách thị lăn qua lộn lại rất lâu, trong đầu giống như cưỡi ngựa xem hoa xem lại chuyện cũ, mãi cho đến nửa đêm mới mơ màng ngủ được. Trong lúc mê man, đột nhiên bà ta cảm thấy trên mặt có chút lạnh, đưa tay sờ một cái, ướt sũng? Ướt sũng!

Đột nhiên Bách thị bừng tỉnh, lại sờ một cái, là nước, còn bốc mùi tanh hôi, sao trên giường lại có nước? Bà ta ngồi thẳng đứng dậy, hoảng sợ kêu to: “Người tới, người tới.”

Tiểu nha hoàn trực đêm vội vàng đẩy cửa, nhưng cửa phòng vẫn còn khóa trái từ bên trong, Bách thị có thói quen khóa trái cửa phòng ngủ, vả lại trong phòng cũng không để lại người hầu hạ.

Bách thị hoảng sợ muốn chết kêu vài tiếng nhưng không thấy ai tới, cuối cùng mới nhớ cửa phòng bị khóa trái, lảo đảo đứng lên chạy về phía cửa, ở giữa đụng phải một cái ghế.

Bách thị kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, nhưng cũng không thèm kêu đau, ngược lại toàn thân tóc gáy dựng đứng lên trong nháy mắt, tay bà ta chạm vào một cái gì đó lành lạnh ẩm ướt, cỏ nước!

Bách thị như bị bỏng vội thu tay về, liên tục bò đến cửa, luống cuống tay chân mở khóa cửa, rút ba lần, cuối cùng cũng mở được cửa.

Tiểu nha hoàn cầm đèn nhìn thấy Bách thị tóc tai bù xù mặt không còn chút máu, hai mắt trừng to hết cỡ, giống như là nhìn thấy quỷ.

Trong lòng tiểu nha hoàn nhảy dựng lên: “Phu nhân, người, người làm sao vậy?”

Bách thị vội vàng chạy ra ngoài, hai chân run rẩy hoàn toàn mềm nhũn xuống, nha hoàn nghe thấy tiếng vội vàng chạy tới đỡ bà ta lại.

“Thắp đèn, thắp đèn!” Bách thị nhìn chằm chằm vào cửa phòng tối đen như mực, hai hàm răng trên dưới kịch liệt run rẩy.

Dáng vẻ này của bà ta khiến một đám nha hoàn cũng sợ hãi, cảm thấy dường như trong căn phòng đen kia giống như có cất giấu một con quái vật ăn thịt người.

Dưới ánh mắt bức người của Bách thị, một đám người ngươi nhìn ta và ta nhìn ngươi, cuối cùng hai đại nha hoàn to gan mạnh dạn tay trong tay đi vào phòng, thắp sáng nến, trong phòng lập tức sáng lên, tình hình bên trong cũng lộ ra trong mắt mọi người.

Không có quái vật, chỉ có một khối cỏ nước và vết nước ướt sũng, trải dài đến tận giường. Tình hình quỷ dị này khiến một đám nha hoàn sởn gai ốc.

Sợi dây trong lòng Bách thị hoàn toàn bị chặt đứt, một hơi không bắt được, trợn mắt ngất đi, là nàng, là nàng, nàng theo mình trở về.

“Giả thần giả quỷ làm loạn, chuyện hôm nay, nếu ta nghe được nửa câu ở bên ngoài, nơi này, một người tính một người, ta mặc kệ là cố ý hay là vô tình, toàn bộ đều đi đến nhà thổ.”

Bách ma ma bị gọi tới vội vàng ổn định cục diện, dùng lời lẽ nghiêm khắc bịt miệng đám nha hoàn lại, xoay người lại nhìn Bách thị. Bách thị bị người ta ấn nhân trung đánh thức, không dám trở về phòng chính, trước mắt trong lòng đang run sợ ngồi trong tiểu Phật Đường, có hai đại nha hoàn canh giữ.

Bách ma ma bảo các nàng lui ra, tiến lên nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đã cảnh cáo qua những tiểu đề tử kia, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”

Bách thị làm ngơ, khuôn mặt trắng bệch lẩm bẩm: “Nàng đã trở lại, Thúy Nga, là nàng, nàng trở lại tìm chúng ta.”

Bách ma ma kinh hồn bạt vía: “Phu nhân ngài đừng tự mình dọa mình.”

“Ngươi cũng nhìn thấy, nước, còn có cỏ nước.” Hai hàm răng run rẩy của Bách thị nghiến chặt, phát ra tiếng ma sát chói tai: “Là nàng, nàng đến báo thù.”

Từng đợt run rẩy phát ra từ trên người bà ta, Bách ma ma cũng không khống chế được mà bắt đầu run rẩy, những vết nước và cỏ nước xuất hiện thật sự quá kỳ lạ, cửa sổ đều khóa trái, mấy thứ này cứ xuất hiện như vậy. Đêm nay lại là một ngày đặc biệt như vậy, còn gặp được biểu cô nương tế bái ở nơi đó.

Chẳng lẽ thật sự là quỷ hồn của đại cô nãi nãi tìm tới cửa, Bách ma ma hung hăng rùng mình một cái.

Bách thị lo lắng nhìn đông nhìn tây, giống như quỷ hồn của Nhan Lục thị trốn ở một góc âm u nào đó, lúc nào cũng chuẩn bị nhảy ra đòi mạng: “Oan có đầu nợ có chủ, không phải ta giết ngươi, ngươi đừng tìm ta, ngươi tìm Lục Mậu Điển đi, ngươi đi tìm hắn ta đi!”

Thấy giọng nói của bà ta càng lúc càng lớn, Bách ma ma che miệng Bách thị lại, khuôn mặt sợ tới mức xanh mét: “Phu nhân người đừng nói nữa.” Khóe mắt thoáng nhìn thấy Bồ Tát trên đền thờ, ánh mắt Bách ma ma sáng lên: “Phu nhân đừng sợ, nơi này là Phật Đường, những thứ bẩn thỉu kia không vào được, ngày mai chúng ta tìm người muốn ít bùa chú, lại tìm người làm một nghi lễ để trấn áp.”

Nhìn bồ tát trang nghiêm, nhịp tim hỗn loạn của Bách thị dần dần bình tĩnh lại, có Bồ Tát ở đây, Nhan Lục thị không thể làm gì bà ta, nàng không thể!

“Tìm nhiều một chút, tìm nhiều một chút.” Bách thị run rẩy, hai mắt nhìn thẳng: “Trấn giữ nàng lại, mạnh mẽ trấn áp nàng ta lại.”

Bách ma ma trả lời được.

Cả người Bách thị mềm nhũn loạng choạng quỳ trên tấm đệm: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ tín nữ, ta cho làm cho người một cơ thể vàng.” Giọng nói dần dần nhỏ xuống, nhỏ đến mức bản thân Bách thị cũng không nghe rõ.

Ta không giết người, là Lục Mậu Điển giết, không liên quan đến ta, không có chút quan hệ với ta, nhân quả báo ứng đều tính ở trên người Lục Mậu Điển.

Trong lòng Bách ma ma chột dạ cũng quỳ xuống theo,

Bách ma ma trong lòng chột dạ quỳ xuống theo, mặc niệm Bồ Tát phù hộ, yêu ma quỷ quái không xâm phạm được. Trong lúc lẩm bẩm, không khỏi nhớ đến ngày đó, phu nhân và nhị lão gia hẹn hò ở trong rừng, thế nhưng lại bị đại cô nãi nãi bắt gặp, chuyện này sao có thể để người ngoài biết được, đại cô nãi nãi không chết, thì các nàng sẽ phải chết.

Dưới sự sợ hãi đan xen, Bách thị ngã bệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.