A Ngư không nói một lời, chỉ lo đánh nàng ta, cũng không quên ‘chăm sóc’ Chu Tiểu Bảo đang nằm ở trên mặt đất, đánh cho hai tỷ đệ khóc lóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ.
Mắt thấy đã làm kinh động đến người khác, A Ngư lập tức lao ra ngoài như một làn khói, tay chân rất nhanh nhẹn.
Không chạy còn chờ để bị đánh chết à? Với tình trạng hiện tại của nàng, nếu bị cha mẹ Chu gia bắt được, đôi vợ chồng kia mà nhìn thấy cục cưng mình nâng niu bị đánh thành đầu heo, không đánh chết nàng thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Cũng may, lúc này cha mẹ Chu gia và phần lớn người dân trong thôn đều đi làm trên ruộng rồi, sân nhà Chu gia lại hẻo lánh, cũng coi như càng dễ dàng cho nàng.
Trên đường đi, nàng còn còn gặp được một đại thẩm hàng xóm nghe thấy tiếng động mà đến, vừa thấy A Ngư đã hỏi: “Phán Đệ này…”
Lời còn chưa dứt, người đã lướt qua như một cơn gió.
Thúy thẩm trợn tròn mắt nhìn bóng lưng mạnh mẽ của A Ngư, rất lâu cũng chưa kịp phản ứng, đây là con bé lầm lì nhà Chu Đại Trụ sao? Chạy cũng rất nhanh!
Lúc Thúy thẩm đi đến ngoài hàng rào tre của nhà họ Chu, bèn thấy Chu Chiêu Đệ nước mắt nước mũi tèm lem và Chu Tiểu Bảo đang nằm trên mặt đất la oai oái, trên mặt hắn ta còn có một vệt máu.
Thúy thẩm trợn mắt há hốc mồm: “Làm sao thế này?”
Bà ấy nghe thấy bên này có tiếng phát ra, còn tưởng là nhị nha đầu nhà họ Chu lại bị đánh. Thấy tiếng la quá lớn, Thúy thẩm sợ nàng sẽ bị đánh chết nên mới định đến đây khuyên nhủ một chút.
Nha đầu này cũng rất đáng thương, là một đứa con gái rất cần mẫn, làm việc suốt ngày suốt đêm, không có lúc nào được nghỉ ngơi. Nhưng nàng lại không được hai vợ chồng nhà họ Chu yêu thích, suốt ngày không đánh thì mắng, đến cả cơm cũng không cho ăn no.
Không nghĩ đến người nằm trên đất chịu đánh lại là đại nha đầu nhà họ Chu và Chu Tiểu Bảo, Thúy thẩm sững sờ.
Sau khi chạy xa, khi A Ngư kiểm tra thân thể mình cũng ngây ngẩn cả người, hai cánh tay khô gầy như chân gà, vén lên ống tay áo và ống quần lên, nhìn thấy tay chân giống như que củi, trên da thịt còn chồng chất đầy nhưng vết thương xanh tím, có mới có cũ, nàng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cha mẹ Chu gia biết rõ con gái mình ở Hầu phủ hưởng phúc, lại dùng mọi cách ngược đãi nguyên thân bị bọn họ trộm tráo đổi mang về, không giết chết đám cặn bã này thì nàng không phải mèo tinh!
A Ngư là một con mèo có tám đuôi, chờ sau khi nàng mọc ra cái đuôi thứ chín thì có thể hóa thành hình người, đắc đạo thành tiên.
Phật Tổ nói cho nàng biết, nếu nàng muốn mọc ra cái đuôi thứ chín thì cần phải thỏa mãn nguyện vọng của một người có duyên với nàng.
Khi A Ngư thật vất vả tìm được người có duyên và giúp đối phương thực hiện xong nguyện vọng, cái đuôi thứ chín thật sự mọc ra, nhưng cái đuôi thứ nhất của nàng lại rụng mất!
A Ngư: “...”
Phật Tổ lừa ta.
Nể tình cái đuôi mới mọc còn xinh đẹp hơn mấy cái còn lại, A Ngư miễn cưỡng tha thứ cho Phật Tổ. Bắt đầu từ lúc đó, A Ngư lang thang qua ba ngàn thế giới, trở thành một con mèo làm chuyện tốt không để lại tên.
Nguyên thân là người hữu duyên thứ chín mà A Ngư gặp được. Kiếm Hiệp Hay
Nguyên thân vốn là con vợ cả của Tĩnh Hải Hầu Phủ ở kinh thành, vào mười ba năm trước, mẫu thân của nguyên thân là Du thị vội vàng quay về nhà mẹ đẻ để thăm mẹ già, trên đường đi thì gặp phải cướp. Du thị luống cuống, không hề nghĩ ngợi mà chạy trốn đến ngọn núi phía trước Chu gia thôn, sinh non ra nguyên thân.
Cùng lúc đó, mẹ Chu cũng vừa sinh ra đứa con gái thứ ba, Chu phụ trọng nam khinh nữ lại một lòng cầu con trai, muốn ném đứa con gái thứ ba vào núi cho sói ăn giống như đứa con gái thứ hai.
Đây là tập tục bản địa, nhà nào muốn có con trai sẽ ném đứa con gái mới sinh ra vào núi cho các loại động vật trong rừng ăn thịt, để đứa con gái chết trong đau khổ, mượn hành động này để cảnh cáo các linh hồn bé gái ở khắp nơi không được đầu thai vào nhà họ.
Vợ chồng Chu gia trong lúc vô tình đã phát hiện Du thị nằm ở sườn núi, nhân lúc Chu phụ nhặt trang sức rơi trên mặt đất, mẹ Chu trộm tráo đổi hai đứa nhỏ.
Sau khi nhặt được một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, Chu phụ tạm thời không nhớ đến việc ném con gái nữa, vội vàng về nhà.