Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 236



Đối diện với cái thùng rỗng không đã mười năm, Nhan Gia Phạm không có bất kỳ ý kiến ​​gì, nếu một ngày nào đó mà ở đó có cá, lúc ấy mới đáng để ý kiến.

“Tỷ tỷ.” Nhan Gia Phạm ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ghế mềm, cười tít mắt nói: “Ta giành được một con kỳ nhông từ chỗ Kiều Ngũ, tỷ muốn ăn như thế nào?”

A Ngư: “Mang đem kho đi.” Nàng uống thuốc uống đến nỗi khẩu vị trở nên nhạt nhẽo, càng lúc càng thích khẩu vị mặn hơn.

Nhan Gia Phạm nhớ tới lời lang trung nói khẩu phần ăn của nàng phải thật thanh đạm, liền nhìn vào A Ngư với sắc mặt tái nhợt yếu ớt, rồi dặn dò với tiểu nha hoàn bên cạnh: “Ngươi đi nói với nhà bếp một tiếng.”

Tiểu nha hoàn cáo lui, đi đến nhà bếp để chuyển lời.

A Ngư tán thưởng liếc nhìn Nhan Gia Phạm, hắn đã không còn ngập ngừng nói mấy đạo lý rỗng không nữa, nuôi hắn thật không uổng công. Những lý luận rỗng không kia nàng đều hiểu, nhưng nàng muốn khoảng thời gian cuối cùng còn lại được sống những ngày tháng thoải mái nhất.

Nhan Gia Phạm lảm nhảm kể mấy chuyện thú vị trong buổi gặp mặt văn đàm ngày hôm nay, A Ngư nghe mà cười tủm tỉm.

“Ta cùng bọn Kiều Ngũ đã hẹn với nhau, năm sau cùng nhau lên kinh thành để ứng thí, tỷ tỷ hãy đợi mà xem, đệ sẽ thi đậu tiến sĩ cho tỷ xem.” Nhan Gia Phạm đặt ra mong ước lớn lao. Thực ra thầy giáo tiên sinh nói lần này hắn trúng cử sẽ là một sự may mắn, tham cuộc thi hương của năm sau không nắm phần chắc, nếu như nhỡ thi đậu tam giáp đồng tiến sĩ thì ngược lại không được tốt cho lắm. Đồng tiến sĩ giống như phu nhân, tiền đồ phát triển hoàn toàn không thể ngang hàng với nhất giáp và nhị giáp. Thầy giáo tiên sinh khuyên hắn tham gia kỳ thi hương của bốn năm sau, cố gắng chăm chỉ học tập bốn năm nữa, một ngày nào đó chắc ăn có thể đạt được kết quả cao.

Tuy nhiên, đôi tay đặt hai bên của Nhan Gia Phạm càng lúc càng siết chặt, hắn sợ tỷ tỷ sẽ không đợi được đến bốn năm nữa. Những ngày này tinh thần của tỷ tỷ tốt hơn trước,  tốt nhưng khiến hắn vô cùng lo lắng.

A Ngư sao có thể không biết được tâm tư của hắn, ý của nàng là muốn hắn sẽ tiếp tục khổ luyện thêm bốn năm nữa để tham gia kỳ thi hương, như vậy sẽ thích hợp hơn. Với tuổi tác của hắn, nếu đậu vào nhị giáp trở lên sẽ bị đối xử lạnh nhạt, trừ khi hắn có thanh danh tốt một chút mới có lợi nhiều hơn có hại.

“Được thôi, ta đợi ngươi đề tên lên bảng vàng.” Đừng nói năm sau, ngay cả năm nay cũng không qua khỏi, đến lúc đó hài tử nhất định sẽ chịu tang mà không đi tham gia vào kỳ thi hương.

Nói chuyện một lúc, thấy ánh sáng mặt trời không còn ấm áp nữa, Nhan Gia Phạm nói: “Tỷ tỷ, chúng ta trở về thôi.”

A Ngư rầu rĩ đặt cần câu xuống, hôm nay lại là một ngày không câu được con cá nào, nàng chán ghét liếc Nhan Gia Phạm.

Nhan Gia Phạm sờ sờ mũi, đẩy chiếc xe lăn bên cạnh tới.

Nhan Gia Phạm đẩy A Ngư trở về căn nhà, không có rời đi, hắn nói rất sống động về những chuyện thú vị đã gặp. Giống như hắn được trở về năm đó, năm mà lần đầu tiên hắn đến đây, hắn giống như một tên bám đuôi cứ dính lấy A Ngư không rời, A Ngư đi đâu hắn cũng sẽ đi theo, cứ như hắn sợ mình sẽ bị vứt bỏ.

Cứ thế, giọng nói của Nhan Gia Phạm dần dần trầm xuống rồi đột ngột dừng cho đến khi A Ngư nhắm mắt lại. Ngẩn ngơ nhìn gương mặt khoan thai của A Ngư, Nhan Gia Phạm sắc mặt tái nhợt, một sự sợ hãi cực lớn bao trùm lấy hắn, trái tim co lại từng cơn, hắn vươn bàn tay run rẩy đặt lên chóp mũi nàng.

Tỷ tỷ, chỉ là ngủ thiếp đi.

Nhan Gia Phạm thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại lên chiếc ghế, lúc này mới dám thở mạnh, hắn hít hai hơi thật sâu, che mặt lại, lòng bàn tay cảm nhận được sự ấm áp của nước mắt.

Nếu có thể, hắn ta sẵn sàng dùng tuổi thọ của mình để bù đắp cho tỷ tỷ. Nếu không có tỷ tỷ, hiện giờ hắn sẽ trở nên như thế nào? Hắn sẽ lớn lên bằng việc ăn nhờ ở đậu và bị người khác bắt nạt, lúc này sợ rằng hắn đã bị đuổi ra khỏi nhà mấy năm nay rồi.

Một người không có bất kỳ thứ gì như hắn thì có thể làm được gì, làm cu li, làm học đồ hay lang thang ăn mày, mỗi ngày vì ăn no mặc ấm mà phải chạy vạy khắp nơi, đến cuối cùng cũng không đủ ăn đủ mặc.

Tuyệt đối sẽ không được như hiện tại, được ăn sung mặc sướng, có người hầu kẻ hạ xung quanh, dưới sự hậu thuẫn của tỷ tỷ còn được học cái chữ, tỷ tỷ còn vì hắn mà mời thầy dạy văn dạy võ về để dạy cho hắn. Sau khi được mười tuổi, nàng còn nghĩ cách để hắn được thu nhận vào đại nho môn ở địa phương, ở cái tuổi trẻ như thế đã trở thành một cử nhân, tiền đồ tươi sáng.

Một người tỷ tỷ tốt như vậy, tại sao lại đoản mệnh, ông trời thật không có mắt!

Nhan Gia Phạm sụt sịt, nuốt nước miếng nghẹn ngào.

Một tiếng sau, A Ngư mở mắt ra, nhìn thấy Nhan Gia Phạm đang ngồi ở đó tay cầm một cuốn sách.

Nhan Gia Phạm nhướng mắt như cảm nhận được điều gì, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: “Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi. Có đói bụng không?”

A Ngư nhìn vào chiếc đồ hồ nước, thấy đã muôn liền nói: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Buổi tối, A Ngư đã ăn nửa con kỳ nhông kho, ăn một cách thoã mãn.

Nhan Gia Phạm đặt những miếng thịt cá đã gỡ hết xương vào đ ĩa của A Ngư, cười nói: “Tỷ tỷ, hôm nay khẩu vị thật ngon, lát nữa sai bọn họ đi tìm thêm vài con cá này.”

“Ngươi ăn đi, ta ăn không nổi nữa rồi.” A Ngư ăn hết thịt cá trong bát, lại nói: “Lâu lâu ăn một lần mới thấy vui, ngày nào cũng ăn sẽ bị ngán.”

Nhan Gia Phạm nhanh chóng ăn xong bữa.

Hai tỷ đệ họ tán gẫu một lúc, A Ngư nói: “Về nghỉ ngơi đi, đừng đọc sách quá muộn.”

Nhan Gia Phạm thật sự không muốn rời đi, hắn muốn được ở bên tỷ đứa lớnều hơn, ở bên tỷ tỷ được ngày nào hay ngày ấy. Buổi văn đàm lúc chiều nếu như không phải do tỷ tỷ thúc đi thì hắn cũng không muốn đi, chỉ khi đối diện với ánh mắt dịu dàng và kiên quyết của A Ngư, Nhan Gia Phạm mới tủi thân bất đắc dĩ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.