Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 243



Sự khiếp sợ và hành động quá mức bất ngờ của Diệp Hinh Ngọc khiến Tống Kiến Bang ngoảnh lại nhìn cô ta.

Diệp Hinh Ngọc bị anh ta nhìn mà má cứng đờ, lập tức dịu giọng nói thêm: "Không phải em nên về trường à?"

"Hôm qua em hơi khó chịu nên xin nghỉ." Ánh mắt đầy mất tự nhiên của A Ngư quanh quẩn trên mặt Diệp Hinh Ngọc, cười dịu dàng lại với cô ta.

Diệp Hinh Ngọc giật giật khóe môi, nén sự ghét bỏ lại quan tâm cô: "Vậy bây giờ em đỡ hơn chưa?"

A Ngư cười nói: "Đã khá hơn rồi. Ăn cơm trưa xong em sẽ về trường."

Diệp Hinh Ngọc ồ một tiếng.

A Ngư gọi Tống Kiến Bang: "Anh rể."

Tống Kiến Bang gật đầu mỉm cười.

Sinh đôi rất hiếm gặp, Tống Kiến Bang không kiềm được mà nhìn cô em vợ A Ngư này thêm vài cái, lại nhìn Diệp Hinh Ngọc, bàn về ngũ quan thì dáng dấp hai chị em rất giống nhưng vì cách ăn mặc nên hơi khác, tổng thể lại không giống nhau mấy nữa.

Cô em gái thì tết hai bím tóc lớn, mặc đồ màu lam bạc phếch. Có lẽ vì vẫn còn đi học nên hơi lộ ra chút khí khái của trí thức và sự chất phác.

Cô chị thì mặc một cái sáo sơ mi bằng sợi tổng hợp màu vàng, quần màu xám, tóc rối bù, vì đã gả đi làm vợ người nên hơi có mấy phần hương vị phụ nữ.

Liếc thoáng qua một cái, Tống Kiến Bang không nhìn thêm nữa, nào biết trái tim Diệp Hinh Ngọc đã treo lên tới cổ họng, sợ hai người kia nhìn nhau hợp mắt tình cũ bùng cháy. Kiếp trước họ ân ái bao nhiêu, cô ta nhìn trong mắt.

"Kiến Bang, em gái lớn về đấy à." Nghe thấy tiếng động, cha Diệp mẹ Diệp và anh cả Diệp đi từ trong nhà ra đón con rể lớn lại mặt.

"Ba, mẹ." Tống Kiến Bang dừng ánh mắt trên người Diệp Hoằng Dương một chút. Bàn về tuổi tác, Diệp Hoằng Dương nhỏ hơn anh ta vài tuổi nhưng lúc này không thể đối xử theo tuổi tác, vậy nên anh ta gọi một tiếng: "Anh cả."

Khiến Diệp Hoằng Dương cũng xấu hổ. Anh họ mình còn phải gọi anh ta một tiếng thủ trưởng đầy kính trọng ấy. Anh ta vội nói: "Em gọi anh Hoằng Dương là được rồi, đừng khách sáo."

Tống Kiến Bang cười.

Thấy họ cầm túi lớn túi nhỏ, cha Diệp nói: "Tới là được rồi, mang nhiều đồ như thế làm gì? Lãng phí tiền."

"Tùy tiện mua ít đồ, không tốn kém mấy." nhà họ Diệp chuẩn bị hồi môn cho Diệp Hinh Ngọc khiến mặt mũi anh ta sáng láng. nhà họ Diệp nể mặt anh ta, đương nhiên anh ta cũng sẽ bánh ít đi, bánh quy lại, làm đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa.

Có rất nhiều người trong thôn nhận sính lễ lớn, mấy cái giường rách chăn sẽ đánh con gái nhà người ta ra ngoài. Mọi người cũng đã nhìn quen chuyện này lắm rồi. Con gái bù vào sính lễ của nhà mẹ đẻ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Còn điều kiện của nhà họ Diệp rõ ràng là trung bình thấp, lại chuẩn bị đầy hồi môn cho con gái, kiểu gì cũng mất ba trăm đồng. Tống Kiến Bang còn không biết Diệp Hinh Ngọc giấu ba trăm tám mươi đồng trong tay dưới đáy rương. Tống Kiến Bang không có toan tính gì chút hồi môn đó, tiền lương phụ cấp của anh ta cao, ao cá trong nhà nhận khoán cho thu nhập cao. Thứ anh ta tính toán chính là nhà thông gia họ Diệp này phúc hậu, sau này có giàu lên cũng không dễ sinh ra tính xấu.

Ba con nhà họ Diệp đón Tống Kiến Bang vào nhà.

"Em gái út, đi rót ly trà." Mẹ Diệp sai A Ngư.

A Ngư đáp lại một tiếng, đi về phía phòng bếp. Thứ có tên là trà chính là lúc cha Diệp lên núi hái thuốc, may mắn hái được ít trà, chỉ mang về được một ít như thế. Cha Diệp không nỡ lấy rauống, chỉ có bạn bè thân thích tới mới pha.

"Để chị, em đi làm việc khác đi." Diệp Hinh Ngọc giành trước A Ngư, không chịu cho cô có bất cứ cơ hội tiếp xúc gần gũi với Tống Kiến Bang. Nếu tiểu tiện nhân này nhân lúc pha trà quyến rũ Tống Kiến Bang thì phải làm sao?

A Ngư liếc cô ta một cái, cười, đi vào phòng bếp.

Chị dâu cả nhà họ Diệp đang nấu ăn trong phòng bếp trêu: "Để em gái út vào đây, hôm nay em gái lớn đúng là được cưng chiều."

Diệp Hinh Ngọc lấy một bình đựng trà từ trong tủ bếp ra: "Khách gì mà khách, ở nhà mình thì sao lại là khách." Chỉ tìm được ba cái tách trà nứt tới đáy, trong mắt Diệp hinh Ngọc thoáng qua chút vẻ ghét bỏ. Chờ cô ta kiếm được tiền sẽ cải thiện cuộc sống trong nhà. Có điều nghĩ tới Diệp Phức Ngọc cũng được thơm lây, trong lòng khó chịu một lúc. Nhưng mình sống cuộc sống tốt đẹp, chẳng quan tâm người nhà mẹ đẻ sẽ bị người ta nói ra nói vào. Trong sự rối rắm, Diệp Hinh Ngọc pha xong ba tách trà.

Từ đầu tới cuối, A Ngư không nhúng tay vào.

Mẹ Diệp và chị dâu cả Diệp bận rộn trong phòng bếp. Chẳng phải nhà họ Diệp không định làm một bàn Mãn Hán toàn tịch để khoản đãi con rể, có điều không bột khó gột nên hồ, hai món ngon nhất là một con cá và một con gà.

Trong phòng bếp không có nhiều việc, bê hai món ăn ra rồi thì không còn việc gì làm. A Ngư cầm cây rau trêu ghẹo con gà. Lúc này vô cùng muốn có một con mèo cho cô trách mắng. Nhưng trong thôn này, mọi người ăn còn không đủ no, sao có lòng dạ thảnh thơi mà nuôi mèo. Nuôi mèo là chuyện người rảnh rỗi giàu sang làm.

A Ngư vô cùng buồn chán, trái tim đập thình thịch, đi vào nhà chính.

Diệp Hinh Ngọc ngồi cạnh Tống Kiến Bang thấy bóng A Ngư thì không kiềm được mà lập tức vô cùng căng thẳng như lâm đại địch. Vừa về được ba ngày, ấn tượng về sự ân ái giữa Tống Kiến Bang và Diệp Phức Ngọc ăn sâu bén rễ trong lòng Diệp Hinh Ngọc, thực sự sợ Diệp Phức Ngọc kéo Tống Kiến Bang đi như kiếp trước.

Thật biết điều! A Ngư tự nhiên sinh ra cảm giác mình là nhân vật phản diện lớn. Nnhưng lật hết toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ, Diệp Hinh Ngọc vốn vùi trong bi kịch lại nợ một khoản lớn nhưng nguyên chủ không có chỗ nào có lỗi với Diệp Hinh Ngọc. Nói đúng ra thì là không quan tâm Diệp Hinh Ngọc bị nhà họ Ngũ đòi nợ cũng phải kiên quyết ly hôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.