Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 246



Diệp Hinh Ngọc tức tới lệch mặt, mắng nhỏ một câu thằng nhóc hư, ngẩng đầu thì thấy Tống Kiến Bang đứng ở cửa, Diệp Hinh Ngọc sợ tới mức mặt lập tức trắng không còn chút máu, môi khép khép mở mở không nói ra lời.

Tống Kiến Bang bình tĩnh liếc cô ta một cái, thấy cái nồi sạch sành sanh, hiểu ra lập tức: "Thằng nhóc tham ăn."

Khuôn mặt Diệp Hinh Ngọc biến từ màu trắng sang đỏ, ước gì thời gian quay ngược lại một lần, sao cô ta có thể thốt ra lời thiền ngoài miệng như thế. Tai Tống Kiến Bang thính như vậy, tựa như cũng nghe hiểu câu phương ngữ này.

Thực ra Tống Kiến Bang không nghe thấy nhưng nhìn vẻ mặt có thể đoán được sơ sơ chẳng phải lời hay gì. Thiên hạ khi nói lời thô tục sẽ có vẻ mặt gần giống thế này.

Khoảnh khắc này, Tống Kiến Bang càng kiên định với ý nghĩ không để Diệp Hinh Ngọc theo quân. Cấp bậc của anh ta có thể theo quân rồi. Một khi Diệp Hinh Ngọc qua đó, chắc chắn ba đứa bé cũng phải đi theo, nếu không để chúng lại nhà, trong lòng bọn nhỏ sẽ nghĩ thế nào. Nhưng anh ta thường xuyên làm nhiệm vụ, nếu Diệp Hinh Ngọc đối xử với con không tốt, anh ta ngắn tay chẳng với tới trời. Cho nên anh ta bàn bạc với ba mẹ để Diệp Hinh Ngọc và mấy đứa nhỏ ở nhà bồi dưỡng tình cảm, ổn rồi thì sẽ đón đi một lượt.

Diệp Hinh Ngọc lúng túng, ước gì có thể đào một cái hố. Sao lại để anh ta bắt gặp như thế, sao lại không quản được cái miệng mình.

"Đứng đấy làm gì!" Mẹ Tống đẩy con trai đi vào phòng bếp, thấy cái nồi thì vỗ đùi, gào lên: "Chắc chắn là hai đứa Đại Bảo Nhị Bảo rồi. Ăn hai chén lớn còn chưa đủ. Nếu tối nay tè dầm thì bà đây dùng chổi lông gà hầu hạ."

Nhưng không nói tìm hai đứa cháu về đánh một trận. Trẻ con nhà ai chẳng tham ăn. Nhà họ lại không thiếu một hai chén canh đậu xanh. Mẹ Tống đi mở tủ chén: "Mẹ nấu cho con một chén chè trứng gà hoa." Chè trứng gà cũng quý giá ngang với canh đậu xanh.

"Không cần, không cần đâu ạ, mẹ, con uống nước là được." Diệp Hinh Ngọc vội vàng nói, mượn cơ hội xoay người, không đối mặt với Tống Kiến Bang nữa, trong lòng rối bời, nghĩ phải làm sao để xoay chuyển mới được.

Mẹ Tống là người có tính tình nói một không nói hai, tưởng con dâu mới xấu hổ, nhanh nhẹn đánh hai quả trứng, vẩy một nắm đường trắng, sau đó chần qua nước sôi, một chén canh trứng óng ánh đã nấu xong.

Diệp Hinh Ngọc nhằm mắt uống hết, trong đầu toàn vi rút vi khuẩn. Thứ này sao có thể hợp vệ sinh chứ. Cô ta uống vài miếng lại muốn ói.

Thấy con dâu cả uống với vẻ mặt đau khổ, mẹ Tống im lặng, vậy mà còn có người không thích ăn chè trứng gà hoa. Khỏi nói mấy đứa nhỏ trong nhà thích tới mức nào. Con dâu cả này không có mạng giàu sang! Mẹ Tống nghĩ như thế.

Ăn hết một chén trứng gà hoa, Diệp Hinh Ngọc cảm giác miệng mình toàn mùi tanh của trứng gà, rất muốn ói, ngước mắt nhìn cửa ra vào thì Tống Kiến Bang đã rời đi.

Diệp Hinh Ngọc vào nhà với tâm sự nặng nề, tim đập thình thịch thình thịch không ngừng, ánh mắt rơi trên tủ đầu giường. Cô ta đi tới, mở ngăn kéo dưới cùng, trong đó đặt một đống áo mưa Tống Kiến Bang lấy về từ viện Vệ sinh trên thị trấn, không ngờ thời này trong nước đã có thứ như áo mưa này.

Nhìn chằm chằm áo mưa mấy lần, Diệp Hinh Ngọc đứng dậy đi tới cửa, cài chốt lại, lại vòng về, lấy một cây kim ra, thật cẩn thận đâm vào từng cái.

Trước khi đính hôn Tống Kiến Bang từng tìm cô ta nói chuyện, nói muốn qua hai ba năm nữa mới sinh con, chờ cô ta hai mươi tuổi, mấy đứa bé cũng hiểu chuyện chút rồi có con. Lúc đó cô ta đã đồng ý.

Nhưng những gì trải qua hơn hai mươi năm qua khiến cô ta biết con là vũ khí sắc bén để ràng buộc đàn ông. Nếu kiếp trước cô ta có thể sinh một trai nửa gái thì cuối cùng sẽ không bị đánh đuổi khi tuổi già sắc suy. Mấy cô em gái dáng dấp không bằng cô ta nhưng vù bụng không chịu thua kém nên đứng ở thế bất bại.

Sinh con trai cho Tống Kiến Bang, cô ta mới có thể hoàn toàn đứng vững trong ngôi nhà này. Còn dù gì Cát Ích Dân cũng là một tai họa ngầm. Hai người họ lén qua lại là sự thật. Tuy cô ta và Cát Ích Dân không làm tới bước cuối cùng nhưng những thứ có thể làm đều đã làm, nhỡ may giấy không thể gói được lửa, Tống Kiến Bang có thể dễ dàng tha thứ cho cô ta à? Cô ta không dám xác định. Có một đứa bé sẽ vững vàng hơn nhiều.

"Cốc cốc cốc."

Bỗng, tiếng gõ cửa dọa Diệp Hinh Ngọc giật mình, vội vàng đóng tủ lại, lại điều chỉnh tâm trạng rồi mới đi mở cửa.

"Quần áo dính mồ hôi, em định thay bộ khác." Diệp Hinh Ngọc giải thích với Tống Kiến Bang đứng ngoài cửa.

Tống Kiến Bang gật đầu, nhấc chân bước vào, đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa lạch cạch khiến Diệp Hinh Ngọc giật mình, không kiềm được mà tim đập mạnh.

Tống Kiến Bang ngồi thẳng lưng trên ghế, dùng mắt chỉ một cái ghế khác.

Diệp Hinh Ngọc chột dạ, hơi căng thẳng đi qua ngồi xuống.

Tống Kiến Bang châm một điếu thuốc, từ từ nói: "Gả cho anh đã ấm ức em rồi."

Diệp Hinh Ngọc sững sờ: "Không ấm ức, gả cho anh là may mắn của em."

Tống Kiến Bang cười: "Vào cửa đã là mẹ kế của ba đứa bé, còn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, may mắn gì chứ, là anh có lỗi với em."

Diệp Hinh Ngọc lặng lẽ trầm lắng, không biết nói gì mới đúng, suy nghĩ cẩn thận thì là tủi thân nhưng nghĩ tới ngày tháng sau này thì lại cảm thấy không ấm ức, trước đắng sau ngọt.

"Vợ trước của anh đi trước, anh lại vẫn ở đơn vị, người già trong nhà chỉ biết cưng chiều con. Bọn chúng bị làm hư rồi, nếu có chỗ nào không đúng thì em cứ dạy dỗ. Anh sẽ nói với người già, nếu tiếp tục như thế nữa thì sau này sẽ thành đầu trộm đuôi cướp."

Diệp Hinh Ngọc tưởng anh ta sẽ dạy dỗ mình không nên mắng con chứ không ngờ anh lại nói những lời như thế, lập tức càng xấu hổ hơn lại hơi cảm động.

Tống Kiến Bang hút một hơi thuốc, thay đổi lời nói: "Bọn chúng còn nhỏ không hiểu chuyện, có chỗ nào không làm đúng, em khoan dung chút. Anh biết mẹ kế không dễ làm, nếu em không tiện mở lời thì nói với anh, anh sẽ nghĩ cách."

Trong lòng Diệp Hinh Ngọc vô cùng phục tùng: "Đám Đại Bảo rất ngoan."

"Khỉ con lưu manh, không để ý một chút là lật nóc nhà, ngoan cái rắm!" Tống Kiến Bang cười mắng một câu, nghĩ tới con cái đã cảm thấy đau đầu, ngay cả con gái cũng bị hai thằng nhóc dạy hư rồi, y như con nhóc hoang.

Diệp Hinh Ngọc cũng cười theo, thầm thở dài trong lòng. Coi như chuyện trong nhà bếp đã vạch trần quá khứ.

Hai vợ chồng ở trong phòng giữa ban ngày ban mặt cũng lúng túng, Tống Kiến Bang đứng lên: "Em thay đồ đi."

Diệp Hinh Ngọc thay đồ, đi ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.