Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 270



Mẹ Diệp rơi nước mắt, tâm loạn như ma: "Con gái lớn làm sao vậy, nó làm sao vậy?"

Diệp Hinh Ngọc người đang được bọn họ nghĩ đến thì đang hoảng hốt ngồi trong văn phòng, thừa dịp người không không chú ý, cô ta lẻn ra khỏi khách sạn Hồng Tinh, không trở về nhà họ Tống mà là đi thành phố.

Có cái miệng to này của mẹ Mã nhất định mọi người đều biết, cô ta làm sao gặp người nữa. Diệp Hinh Ngọc vừa nghĩ tới những tin đồn mình sẽ phải đối mặt, nào dám về nhà họ Tống, càng không dám về nhà mẹ đẻ, liền tới thành phố, không có chỗ để đi, theo bản năng tới xưởng may. Ở đây cô ta cũng có một phòng làm việc, thỉnh thoảng trao đổi với các nhà thiết kế trong nhà máy.

Diệp Hinh Ngọc lo lắng vặn vẹo ngón tay, nhớ tới bột thuốc dính ở khe móng tay, cô ta muốn rút móng tay mình ra, tại sao cô ta lại bất cẩn như vậy, nếu không có bột thuốc, cô ta chắc chắn sẽ không thừa nhận. Đây là một vết nhơ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Bọn họ đều biết cô ta muốn hại Diệp Phức Ngọc không thể tham gia kỳ thi đại học, những người đó sẽ sắp xếp cô ta như thế nào, đặc biệt là nhà họ Tống, họ sẽ nói cho Tống Kiến Bang biết, Tống Kiến Bang sẽ nghĩ gì về cô ta?

Diệp Hinh Ngọc tim đập thình thịch như sấm, đầu óc rối bời, nếu nhà họ Tống hỏi cô ta nên giải thích như thế nào. Giờ phút này, Diệp Hinh Ngọc hối hận đứt ruột, nếu biết sẽ náo loạn thành như vậy, cô ta liền thay đổi cách khác, tương lai còn dài, có rất nhiều thời gian thu thập Diệp Phức Ngọc, hà tất phải vội vàng. Lần này thì hay rồi, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

"Cô Diệp." Khuôn mặt tươi cười nho nhã của Lý Tổng đập vào mắt: "Cô lại có cảm hứng sao, thật sự là vất vả cho cô quá."

Diệp Hinh Ngọc sửng sốt một chút, điều chỉnh lại biểu cảm, theo lời Lý Tổng nói: "Đột nhiên có ý tưởng mới nên mới chạy tới đây."

"Gặp được đối tác chuyên nghiệp như cô Diệp, thật sự là vinh hạnh của Lý mỗ tôi."

Lý Tổng liếc mắt nhìn Diệp Hinh Ngọc.

Diệp Hinh Ngọc khách sáo cười cười: "Có thể gặp được Lý Tổng, cũng là vinh hạnh của tôi."

...

Cha Diệp tâm phiền ý loạn vốn định trực tiếp đến nhà họ Tống tìm Diệp Hinh Ngọc, suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại đến thôn bên kia, sau khi tìm được người nhà họ Tống bị mẹ Tống hỏi ngược lại: "Hinh Ngọc không phải nói đi huyện thành cùng em gái nó thi đại học sao."

Diệp Hinh Ngọc và Tống Kiến Nghiệp cùng nhau từ trong thành phố trở về, đến huyện thành Diệp Hinh Ngọc nói muốn cùng em gái thi đại học, đây là chuyện đứng đắn, Tống Kiến Nghiệp còn có thể cự tuyệt sao, bèn trở về một mình.

Mẹ Tống nghĩ con gái nhỏ của mình cũng muốn thi đại học, bèn không nói gì. Nói đến điểm lợi bên nhà thông gia có một sinh viên đại học, đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện tốt, không chừng ngày sau còn nhờ đến người ta, tình cảm hai chị em bọn họ thân thiết như vậy cũng là một chuyện tốt.

Cha Diệp ậm ừ cho qua chuyện, cúp điện thoại tức giận không chịu nổi, đây là biết mình đã gây họa không dám gặp người, cho nên bỏ chạy. Nhưng hôm nay sắp tối rồi, một người phụ nữ như cô ta tính toán chạy đi đâu, buổi tối còn muốn trở về hay không, một người không tốt, lại còn muốn gây ra chuyện.

Hết chuyện này đến chuyện khác, cha Diệp tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, tại sao sau khi kết hôn con gái lớn lại thay đổi tính tình như thế. Trên đường trở về, cha Diệp lưu ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của mấy thôn dân.

Buổi tối hai vợ chồng bác gái Diệp đến, vừa vào cửa bác gái Diệp bèn vỗ đùi hỏi: "Mẹ Học Minh nói Hinh Ngọc dùng Khiên Ngưu Tử hại Phức Ngọc, có thật không?"

Trước mắt mẹ Diệp tối sầm lại.

Trong lòng cha Diệp lộp bộp một tiếng.

Vừa nhìn bộ dáng này của hai vợ chồng, bác gái Diệp liền kêu lên: "Là thật sao, đây là chuyện gì, Phức Ngọc không có việc gì chứ, Hinh Ngọc xảy ra chuyện gì! Nó muốn làm gì!"

Thì ra, khi cha mẹ Diệp mẫu còn ở huyện thành, mẹ Mã đã nói cho người trong thôn biết chuyện gì đã xảy ra, cha mẹ Diệp đến thôn ủy nhận điện thoại của mẹ Mã liền vào thành, người của thôn ủy sao có thể không tò mò. Vừa lúc nữ chủ nhiệm cùng mẹ Mã thân thiết, cúp điện thoại xong hỏi chuyện gì cũng biết.

Ở phía đông vì một con gà mà cãi nhau, phía tây vì một cái giếng mà đánh nhau trong thôn, chị ruột bởi vì ghen tị liền bỏ thuốc phá không cho em gái ruột thi đại học không khác gì tin tức kinh thiên động thiên, trong nháy mắt lan truyền dư luận liền dậy sóng.

Chỉ trong chốc lát, hơn nửa thôn đều biết, qua tối nay thì chắc cả thôn đều biết, còn có thể truyền đến thôn bên cạnh.

Cha mẹ Diệp biết bị mẹ Mã biết chắc chắn sẽ không giấu được người khác, nhưng cũng không nghĩ tới lại bị truyền ra nhanh như vậy. Đối mặt với hai vợ chồng bác gái Diệp nghe tin chạy tới, cổ họng hai vợ chồng như bị nghẹn lại, hận không thể đào một cái lỗ chui vào.

Chuyện tệ hơn còn ở phía sau.

Diệp Hinh Ngọc đau đầu như búa bổ mở mắt ra, hoảng sợ phát hiện Lý Tổng nằm bên cạnh, cất tiếng thét chói tai.

Lý Tổng bị tiếng kêu chói tai đánh thức, ngẩn người phản ứng lại, mỉm cười nhìn Diệp Hinh Ngọc hoa dung thất sắc: "Cô tỉnh rồi."

"Anh."

Diệp Hinh Ngọc cầm chăn lên nhìn xuống, hít một hơi khí lạnh, đáy mắt dấy lên hai ngọn lửa hung tợn trừng mắt nhìn Lý Tổng: "Anh làm sao có thể."

Lý Tổng vô tội nhún nhún vai: "Tối hôm qua cô say rượu, tôi đưa cô đến khách sạn. Cô ôm lấy tôi không buông, tôi cũng uống không ít."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.