Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 277



Cát Ích Dân quay đầu lại nhìn về phía nhà họ Tống, ấn đường nhíu chặt lại, hắn đã nghe hết những lời đồn đại vu khống ở bên ngoài, lời nói khó nghe, hầu hết mọi người đều không tin Diệp Phức Ngọc đã dụ dỗ Tống Kiến Bang, ai bảo thành tích của cô cao như vậy, dù sao ở trong mắt những người này, thành tích cao chắc chắn là người tốt.

Vì thành kiến như vậy, Hinh Ngọc khi còn nhỏ không biết đã chịu bao nhiêu ấm ức, vì em gái cô ta thành tích cao nên cha mẹ, anh em họ hàng của cô ta đều thiên vị Diệp Phức Ngọc.

Người ngoài không biết bộ mặt thật của Diệp Phức Ngọc, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, từ nhỏ Diệp Phức Ngọc đã biết giả vờ giả vịt, ngoài mặt sẽ biểu hiện hiểu chuyện khiêm tốn, nhưng thường âm thầm bắt nạt Hinh Ngọc, Hinh Ngọc không ít lần phàn nàn với hắn.

Diệp Phức Ngọc từ khi còn nhỏ đã thích cạnh tranh với Diệp Hinh Ngọc, loại chuyện như âm thầm dụ dỗ Tống Kiến Bang cô hoàn toàn có thể làm được. Hinh Ngọc có chút xúc động, còn không phải vì bị ép đến mức cực điểm sao. Cuối cùng, kết quả lại không hề có ai tin, đều cảm thấy cô ta lòng dạ đen tối.

Trước đây, Cát Ích Dân đã cố gắng kìm nén nhớ nhung của mình, bởi vì Diệp Hinh Ngọc nói cô ta sống rất tốt, không muốn bị quấy rầy. Nhưng bây giờ cô ta sống không ổn một chút nào, Cát Ích Dân không thể nhịn được nữa, chỉ muốn an ủi Diệp Hinh Ngọc. Nếu cô ta bằng lòng, hắn có thể mang cô ta đi, rời xa những chuyện và con người phiền lòng này.

Cát Ích Dân rất muốn an ủi Diệp Hinh Ngọc, lúc này lại thấy cô ta đang cầm một ấm nước nóng đi về phía ao cá. Đại đa số mọi người đều đi trước sẽ làm chủ, vì vậy cô ta phải giáng đòn phủ đầu, cho dù biết những người bên ngoài đang thảo luận về cô ta, cô ta vẫn đi ra. Trốn tránh sẽ tỏ ra như thể cô ta đuối lý, cô ta phải điềm tĩnh xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đúng như dự đoán, có mấy bà tám không có ý tốt cố tình đến hỏi.

Diệp Hinh Ngọc lời lẽ cách chính trực, giọng điệu nghiêm nghị: "... Tôi có chỗ không đúng, nhưng nếu không phải Diệp Phức Ngọc dụ dỗ Kiến Bang, làm sao tôi có thể hành xử như vậy? Không phải bị nó làm tức giận đến mụ mị sao..."

Diệp Hinh Ngọc không ngại phiền nói đi nói lại, cô ta cũng đã tin những lời nói của mình, giọng điệu ngày càng chắc chắn thản nhiên, như thể thật sự có chuyện như vậy.

Mọi người nghe xong đều dao động, lẽ nào là thật?

Vô tình Diệp Hinh Ngọc thoáng nhìn thấy Cát Ích Dân lén lén lút lút, hô hấp nhất thời rối loạn. Cô ta đã lâu không gặp Cát Ích Dân, nhưng cô ta chưa bao giờ quên hắn, làm sao có thể quên được tên khốn này.

Sau khi đối phó với nhóm người trước mặt, Diệp Hinh Ngọc muốn phớt lờ Cát Ích Dân, nhưng Cát Ích Dân lại đi theo cô ta như một tên điên. Diệp Hinh Ngọc cố gắng thoát khỏi hắn, nhưng người đàn ông này giống như một miếng da bò, Diệp Hinh Ngọc bèn quay đầu lại trừng hắn, ánh mắt hung ác.

Gương mặt Cát Ích Dân buồn bã muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không rời đi, ánh mắt như có ngàn lời muốn nói. Khiến Diệp Hinh Ngọc cực kỳ buồn nôn, người đàn ông này sẽ giả vờ thâm tình để lừa phụ nữ, nhưng khi xảy ra chuyện thì lại lập tức lộ nguyên hình.

Diệp Hinh Ngọc nhìn trái nhìn phải, cứ tiếp tục đi theo như vậy, nếu có người nhìn ra gì đó, sẽ không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao. Diệp Hinh Ngọc tức sôi máu, lại cảnh giác nhìn xung quanh, đã là giữa trưa, trên đường cũng không có người, bèn rẽ vào đám lau sậy gần đó.

Cát Ích Dân vui mừng, vội vàng đi vào theo.

Đầu thôn nhà họ Tống, nhóm người A Ngư đụng phải con trai thứ hai Tống Kiến Quốc và con gái út Tống Kiến Phương của nhà họ Tống đang trở về nhà.

Tống Kiến Quốc đi đón Tống Kiến Phương, hai người xách túi lớn túi nhỏ, đám người A Ngư cũng giúp xách mấy túi đồ.

Tống Kiến Quốc liên tục cảm ơn.

Vẻ mặt của Tống Kiến Quốc có chút tế nhị: "Chú và mọi người?"

Cha Diệp nói với giọng nghẹn ngào: "Tìm Hinh Ngọc có việc."

Trong lòng Tống Kiến Quốc hiểu rõ.

Tuy Tống Kiến Phương cảm thấy kỳ lạ, nhưng tính tình cô ấy khá tùy tiện, chỉ hỏi một câu việc gì cho qua chuyện, cũng không tiếp tục gặng hỏi thêm. Hơn nữa trong lòng đều là chuyện kỳ thi đại học của bản thân, cô ấy bèn nói với A Ngư: "Tớ cảm thấy lần này tớ tiêu rồi. So đáp án cũng không đúng lắm, điểm số tính ra không hề cao chút nào."

A Ngư lật lại ký ức của mình, ở kiếp trước, Tống Kiến Phương phải học lại một lần mới thi đỗ một trường cao đẳng, nhưng cô không thể ăn ngay nói thật, bèn nói: “Cậu đừng tự mình dọa mình, tự mình chấm điểm cho mình, khó tránh khỏi việc sẽ tự hạ thấp điểm của bản thân xuống.”

Tống Kiến Phương xua tay: “Haizz, tớ biết mình tới đâu mà.”

Thi rớt mới là chuyện bình thường, trong lớp bọn họ có rất nhiều học sinh lưu ban.

Tống Kiến Phương ngượng ngùng cười: "Vở ghi của cậu đưa cho người khác chưa, nếu chưa, có thể đưa cho tớ được không, để tớ được thơm lây."

A Ngư nói: "Em họ của tớ năm sau thi đại học, đã hứa là cho em nó rồi."

Tống Kiến Phương thất vọng thở dài một hơi, lập tức nói: "Cho tớ mượn rồi chép ra một bản thì sao?"

A Ngư đương nhiên đồng ý, Diệp Hinh Ngọc là Diệp Hinh Ngọc, người nhà họ Tống là người nhà họ Tống, nghĩ đi nghĩ lại, người nhà họ Tống cũng khá xui xẻo.

Tống Kiến Phương vui mừng hớn hở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.