Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 298



“Ha ha ha ha ha ha!” Tần Khải phá lên cười.

“Cười đủ chưa.” Thiệu Dương thẹn quá hóa giận.

“Chưa!” Tần Khải Toàn xoa bụng, tưởng tượng đến cảnh tiểu đồng bọn nhìn nhau thâm tình với cái đầu lợn rừng dưới tác cây, càng nghĩ càng buồn cười. Dù qua bao lâu nữa, nhưng chỉ cần nhớ lại sẽ buồn cười, đáng tiếc lúc đó mình không tự mắt nhìn thấy, chỉ có thể phát huy trí tưởng tượng để xem.

Thiệu Dương liếc xéo Tần Khải Toàn đang vui sướng khi người gặp họa một cái, lại ai oán nhìn A Ngư, một ký ức mất mặt như thế sao có thể quên được, rõ ràng hắn còn gửi cho cô tập tài liệu ôn tập, vậy sao lại chủ nhớ mỗi lợn rừng chứ.

“Lợn rừng gì thế?” Tề Như Châu tò mò nhìn Thiệu Dương đang xấu hổ, rồi lại nhìn A Ngư.

"Trùng hợp thật, cậu cũng đi chuyến xe này sao, đi đâu vậy?” Triệu Dương cố gắng xoay chuyển đề tài để giữ lại được phần mặt mũi sắp mất của mình, hắn cũng cần mặt mũi mà.

"Chỉ là chuyện vào núi săn thú gặp phải lợn rừng, tên nhãi này bị lợn rừng đuổi sợ quá phải trèo lên cây.” Tần Khải lại là một người chuyên hố đồng đội, trước mặt cô gái nhỏ cố hết sức lực bán đồng đội:

“Nếu không phải gặp được bạn học Diệp, chưa chắc cậu ta có thể nguyên vẹn đứng đây đâu.”

Thiệu Dương không cản kịp mặt đỏ bừng, biện giải: “Đấy chỉ là chiến lược của tôi thôi, đó là lợn rừng không phải lợn nhà, đến lợn nhà còn có thể cắn chết người, huống chi con lợn rừng đó còn có răng nanh. Lúc đó tôi đang muốn để nó hao hết thể lực mới phản kích lại.”

Tần Khải Toàn nhìn hắn một cái, cố gắng nhịn cười: “Vậy là bạn học Diệp đã phá hỏng kế hoạch của cậu?”

Thiệu Dương căm tức nhìn Tần Khải Toàn lại đào hố cho mình: “Đương nhiên không phải, cũng là nhờ bạn học Diệp, chúng tôi mới giành được chiến thắng áp đảo.”

“Chúng tôi!” Tần Khải Toàn nhắc lại.

Thiệu Dương tới gần thúc cùi chỏ qua.

Tần Khải Toàn tự dưng bị đánh đau đến nhe răng trợn mắt.

Tề Như Châu bị chọc cười vui vẻ, bị lợn rừng đuổi trèo lên cây, hahahaha

A Ngư mỉm cười nói: “Chúng ta đừng đứng đây nữa.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Thiệu Dương ước gì mau chuyển chủ đề, đừng nói đến cái quá khứ mất mặt kia nữa.

Sau khi chen lấn tới chỗ mấy người A Ngư ngồi, Thiệu Dương lại hỏi: “Mấy cậu muốn đi đâu thế?”

A Ngư: “Bành Thành.”

Thiệu Dương vui mừng khôn xiết: “Trùng hợp thế, chúng tôi cũng đi Bành Thành, mấy cậu đi chơi hay thăm người thân?”

A Ngư đáp lại: “Mấy người dì Tề đi thăm người thân, còn chúng tôi đi đến đại học Bành Thành?”

Trong lòng Thiệu Dương ngạc nhiên, cô ấy trúng tuyển đại học Bành Thành, chứ không phải Bắc Đại? Điểm tuyển sinh của hai trường này cách nhau không ít đâu, thế nhưng Thiệu Dương cũng không dám hỏi, sợ chọc phải vết sẹo lòng của người khác, liền nói: “Vậy lại càng trùng hợp, chúng tôi cũng đến xem đại học Bành Thành, một người bạn nữa của tôi thi đậu vào khoa kinh tế đại học Bành Thành, cậu ấy cũng ở trên xe.”

A Ngư bật cười, vậy đúng là trùng hợp thật.

Tề Như Châu cũng cười nói: “Trùng hợp vậy sao, mấy cậu cũng vừa thi đại học xong à?”

Đều là thi sinh thi đại học, chắc chắn không thể thiếu câu hỏi hỏi về việc thi đại học thế nào. Một lần nói rõ ngọn ngành, vừa nghe xong Thiệu Dương lập tức thở phào, người trúng tuyển đại học Bành Thành không phải tiểu tỷ tỷ hãn kia, mà là bạn học Chu thẹn thùng ngồi bên cạnh. Tiểu tỷ tỷ đậu khoa pháp luật Kinh Đại, sau này họ sẽ là bạn học cùng trường, nghĩ thế mặt Thiệu Dương càng hớn hở.

Đều là những thiếu niên 17-18 tuổi, vừa mới rời khỏi chiến trường thi đại học, thế nên nói mấy câu đã bắt đầu thân thiết. Thiệu Dương nhiệt tình mới mấy người A Ngư xuống chỗ mình đánh bài, bọn họ ở khoang giường nằm, hoàn cảnh tốt hơn nơi này rất nhiều.

Tề Như Châu đang chán muốn chết đã sẵn sàng để đi, A Ngư nghĩ bên kia chắc cũng có người trúng tuyển đại học Bành Thành, để Chu Cần gặp mặt là một ý kiến hay, liền nói: “Vậy hai người đi chơi đi.”

“Cậu không đi à?” Tề Như Châu kinh ngạc.

A Ngư đáp lại: “Tớ với dì Tê ở lại trông đồ, nếu không dì đi WC hay uống nước sẽ không tiện.”

Tề Như Châu sờ mũi, vẫn là cô ấy chu đáo, vội nói: “Vậy hai cậu đi đi, tớ ở đây với mẹ tớ, hai ngươi ai thua trước sẽ đến tớ thay vào, báo thù cho các cậu.”

Cuối cùng là Tần Khải Toàn ngồi xuống ghế, nói: “Tôi ngồi đây với dì một lúc, hôm nay đen quá, thua gần một buổi chiều, tôi phải ngồi đây để dính chút may mắn của người khác.”

“Không phải cậu không muốn về lại bị lão Chu vẽ rùa đen à.” Thiệu Dương cười nhạo.

Tần Khải Toàn âm thầm trợn mắt, ngu dốt, anh đây là tạo cơ hội cho cậu mà. Đọc trên gacsach.online để ủng hộ nhóm dịch bạn nhé

Cuối cùng, ba người A Ngư cầm ít đồ ăn vặt đi theo Thiệu Dương tới chỗ khoang giường nằm của họ, đi qua khoang ăn sẽ đến khoang giường nằm. Nơi này mỗi cửa hàng chỉ bán một vé, không bán vé đứng, nên số người cũng ít hơn ở khoang ghế ngồi, đường đi cũng trống trải hơn không ít.

Hành khách tụm lại tốp năm tốp ba nói chuyện đánh bài rôm rả, đây cũng chính là thú vui tiêu khiển phổ biến nhất trong mấy chuyến đi đường dài.

Chu Thiếp ăn vặt no nên không đi ăn ở lại trông hành lý cho hai người khác thì thấy Thiệu Dương dẫn ba cô gái về làm ngạc nhiên, đến khi nhận ra A Ngư lại càng thêm kinh ngạc.

A Ngư mỉm cười, trên đường đi Thiệu Dương đã nói qua, hai bạn học còn lại cũng là hai người bạn ở cùng Diệp gia thôn với hắn, lần này bọn họ tới Bành Thành vừa để thăm người thân vừa để đi chơi, anh trai hắn và ba Chu Thiệp đang công tác tại Bành Thành, còn Chu Thiệp đã thi đậu đại học Thâm Quyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.