Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 37



Buổi tối, A Ngư tắm nước hoa thơm ngát, sau khi tắm xong, bèn đuổi nha hoàn hầu hạ đi, dùng tay trái viết một tờ giấy nhỏ ở trên bàn sách. Cuối cùng, A Ngư vẽ một con mèo mập phiên bản loli ở cuối dòng.

Nàng vừa lòng gật đầu nhìn vẻ thơ ngây chân thành của con mèo nhỏ, làm chuyện tốt sao có thể không để lại tên.

"Tiểu Ngoan, qua đây.”

Con mèo nhỏ nằm trên đất chạy đến bên chân nàng, thân mật cọ vào bắp chân nàng. A Ngư ngồi xổm xuống, cho nó một con cá khô, đợi nó ăn xong, cười híp mắt gãi cái cằm mềm mại của nó: “Giúp ta một chuyện nha.”

“Meo~” Âm thanh mềm mại cực kỳ.

...

Thân nến trên giá đèn dần ngắn lại, dưới ngọn nến chập chờn, bóng người trên cửa sổ cũng khẽ lay động.

Triệu Tông ngồi trên ghế thái sư tử đàn, xuất thần nhìn ánh nến trên bàn, ánh mắt lập lòe, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, hắn cầm ba tờ giấy nhỏ có nội dung giống nhau y như đúc trên bàn, trong một tháng, ba tờ giấy này lần lượt xuất hiện trong tay hắn, dường như đối phương sợ hắn không nhìn thấy, nhưng người đưa bức thư này là ai? Cho đến nay, hắn cũng chưa có manh mối nào.

Nhìn chằm chằm vào con mèo béo có hình dạng kỳ lạ ở cuối tờ giấy, Triệu Tông cau mày, trên đời này làm sao lại có một con mèo có hình dạng kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ là...một loại ám chỉ thân phận?




Đối với 'người tốt bụng' thần bí, Triệu Tông tràn đầy nghi ngờ, còn có sợ hãi, vậy mà lại có thể biến mất không tung tích dưới mí mắt của hắn, nếu đối phương không muốn đưa thư mà muốn làm chuyện xấu, hắn sẽ khó lòng phòng bị.

Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi đứng ngồi không yên, Triệu Tông nhăn mày, suy nghĩ nội dung trên tờ giấy, có người muốn giết hắn.

Đối với loại chuyện này, thà tin còn hơn không tin, đôi mắt đen láy dưới ánh nến lộ ra vẻ lạnh lùng thấu xương.

Người tốt bụng thần bí đang ngồi câu cá bên hồ nước, một đám mèo hoang đã xếp hàng ngồi bên cạnh chờ ăn cá, không biết sao đã ngồi câu rất lâu nhưng A Ngư vẫn chưa câu được con nào.

Khi A Ngư còn là một chú mèo con yếu đuối đáng thương, nàng có một ước mơ đơn giản là làm một ngư dân, còn phải là một vị ngư dân thành công, như vậy mỗi ngày đều có rất nhiều cá để ăn. Tuy nhiên sự thật phũ phàng đã chứng minh, mèo không bao giờ bắt được cá.

Tất cả cá trong ao đều trốn dưới nước và run rẩy, hy vọng đám mèo to mèo nhỏ trên mặt nước sẽ sớm biến mất.

Du thị nhìn thấy cảnh đám mèo hoang đang bao vây con gái, cũng không biết tại sao lại như vậy, mèo rất thích Du Nhi, bất kể là mèo nhà hay mèo hoang thì chúng đều thích đến gần nàng.

“Mẫu thân.”

A Ngư đứng dậy, buông cần câu xuống, bước ra nghênh đón.

Du thị nhìn thùng gỗ bên cạnh: “Cả buổi sáng con vẫn chưa câu được con cá nào sao?”

A Ngư sờ mũi, đổ lỗi tại mấy con mèo: “Chúng nó ở đây, không có con cá nào dám đến.”

Du thị cảm thấy những lời này cũng có lý, cười cười rồi sửa tóc mai lại cho nàng: "Không câu được cũng không sao, con muốn ăn cá gì, kêu người hầu đi mua.”

A Ngư đáp một tiếng.

Du thị kéo A Ngư ngồi dựa vào trường kỷ ở dưới đình nghỉ mát, hỏi nàng tình hình mấy ngày gần đây, nói một hồi, lại nhìn A Ngư: “Qua một tháng nữa là đại thọ sáu mươi của tổ mẫu con, con hãy làm một cái đai buộc trán làm lễ vật mừng đại thọ, bản vẽ và vải dệt ta đã mang đến rồi. Thời gian tận một tháng nên có thể làm được.”




Mỗi năm Tiêu lão phu nhân mừng thọ, tôn bối chưa thành gia đều tặng lễ vật do chính tay mình làm, như thêu tranh chữ.

A Ngư mỉm cười: “Vâng, con có thời gian rảnh sẽ ngồi làm, thời gian một tháng là đủ rồi.”

Thấy cảm xúc của nàng không có gì mâu thuẫn, Du thị thở phào nhẹ nhõm.

Nháy mắt đã đến cuối tháng 6, ngày mai là đại thọ 60 của Tiêu lão phu nhân, A Ngư ngồi trên xe ngựa, nàng kì kèo, cố ý kéo dài đến hôm nay mới vào thành.

“Cô nương, Kim Ngô Vệ đang bắt đào phạm, con đường phía trước bị niêm phong rồi.”

A Ngư vén màn xe lên, thấy giao lộ chặn hàng rào cấm thông hành, khóe miệng khẽ nhếch lên, vị thái tử này rất nhân từ.

Trên tờ giấy, nàng cố ý nói là Bát hoàng tử có ý định dùng núi đất sạt lở để hại hắn, thật ra ở điều kiện hiện tại, con người rất khó để khống chế mấy thiên tai như núi đất sạt lở, nàng chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của đối phương mà thôi.

Chắc hẳn hai tháng nay hắn đã phái không ít người đi theo dõi khu vực này, nhưng không phát hiện được gì. Dù vậy hắn vẫn lựa chọn có còn hơn không, đề phòng cẩn thận, tránh làm hại người vô tội.

Giả sử núi đất sạt lở thật, Triệu Tông sẽ để ý tpwos nội dung trong thư, tiếp đó sẽ đề phòng Bát hoàng tử, có lẽ Triệu Tông đã bắt đầu theo dõi Bát hoàng tử rồi.

Nàng không tin, Bát hoàng tử là một người an phận.

“Vậy đổi đường khác đi.”

Khóe miệng A Ngư nhếch lên, đang muốn thả màn xe xuống, thoáng thấy một bóng người chậm rãi đi đến, áo tơi nón lá, một thân mưa gió.

“Tiêu cô nương.”

“Thái tử.”

A Ngư muốn xuống xe hành lễ.

Triệu Tông giơ tay lên: “Bên ngoài mưa lớn, Tiêu cô nương không cần đa lễ.”

A Ngư rút chân lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Triệu Tông, hắn cũng không thể đặc biệt tới đây chào hỏi, bọn họ không thân thiết đến mức như vậy.

Khi Triệu Tông tới đây mới biết sắp tới vụ thu hoạch, vốn dĩ hắn định tự mình đi đến sơn trang Thúy Vi một chuyến, nhưng bây giờ đã gặp nên hắn muốn hỏi thăm một chút.

A Ngư thầm nghĩ quả nhiên, Triệu Tông còn quan tâm đến ruộng thí nghiệm hơn cả nàng, may mắn lần nào hắn đến thăm cũng lặng lẽ, nếu không dư luận sẽ xôn xao không ngừng mất.

“Làm phiền Tiêu cô nương rồi.”

Sau khi hỏi xong, Triệu Tông bèn cười một tiếng.

A Ngư cũng cười: “Thái tử khách sáo rồi, đây đều là chuyện trong bổn phận của ta.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
3. Chiều Hư
4. Vinh Khô Hoa Niên
=====================================

Triệu Tông gật đầu, xoay người đi vài bước, chỉ nghe thấy ở xa xa một tiếng vang long trời lở đất, đất dưới chân rung nhẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.