Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 48



Bát hoàng tử lạnh lùng nhìn, không hiểu tại sao một người chưa bao giờ bị đánh mắng dạy dỗ lại có thể tài năng đến vậy. Nếu Tiêu Nhã Du không phải cải tiến phương pháp gieo trồng tăng sử lương sản xuất thì dù nàng có là đại tài nữ thì tình hình Nhã Quân cũng sẽ không khó khăn đến vậy.

Có thể bởi vì Tiêu Nhã Du có công với dân với nước, mọi người cảm động đến rơi nước mắt nên càng đồng cảm và phẫn nộ với tình cảnh của nàng hơn. Người Chu gia trở thành con chuột mọi người đòi đánh, Nhã Quân vô tội cũng bị đánh đồng, lúc nào cũng bị sỉ nhục. Nhưng việc tráo con năm đó lại không phải Nhã Quân chủ động bò qua yêu cầu đổi, thậm chí nếu không phải được Tĩnh Hải Hầu phu nhân phát hiện kịp thời, có thể Nhã Quân đã chết non nơi hoang dã.

A Ngư và Tứ hoàng tử đang thổi phồng lẫn nhau, từ khóe mắt nàng thấy Bát hoàng tử, âm thầm cười giễu, thấy nàng ngứa mắt đúng không, có ngon thì cắn nàng đi! Nghĩ đến hắn không còn tương lai xán lạn như kiếp trước là A Ngư lại thấy thoải mái, muốn đổi đời thì trừ phi nàng chết.

Cố chịu đựng sự không vui, Bát hoàng tử mỉm cười khách sáo vài câu.

A Ngư cũng nói vài ba câu, thái độ không nhiệt tình bằng khi nói chuyện với Tứ hoàng tử.

Ai ở đây cũng tinh tường, sao lại không nhận ra.

Triệu Tông biết nàng như vậy là do Tiêu Nhã Quân, nghĩ thầm dù sao nàng cũng còn nhỏ, vẫn chưa thuần thục kiểm soát biểu cảm, nhưng với danh tiếng bây giờ của nàng, cũng sẽ không có người nào vì một chút "lỗi nhỏ" này mà hỏi tội nàng.

Tứ hoàng tử như đang suy nghĩ gì đó, theo lý thuyết Tiêu Dương là thư đồng của lão Bát, hẳn là họ sẽ thân hơn. Hắn sờ mặt mình, chẳng lẽ Tiêu thị nữ thích loại người trưởng thành, chín chắn như hắn chứ không phải loại tiểu bạch kiểm mặt lạnh giống lão Bát.

Nghĩ thế, Tứ hoàng tử lại có thiện cảm với A Ngư hơn, tinh mắt thật, không hổ là có bản lĩnh thật sự, không những làm ruộng giỏi mà mắt nhìn người cũng tốt.

Đẹp trai thì có sao, tính tình không tốt thì chỉ có những cô nương chưa biết sự đời mới thích sáp lại gần thôi.

Bát hoàng tử khẽ nhíu mày, không nghĩ đến Tiêu Nhã Quân. Hắn tự cảm thấy mình đã làm rất kín, thần không biết quỷ không hay. Hắn chỉ thấy Tiêu Nhã Du được người ta tung hô đến mức quên hết mọi người, mắt không chứa nổi một hạt cát. Lão Tứ khen nàng nên nàng vui vẻ với huynh ấy, còn hắn không thèm thổi phồng nàng nên nàng lạnh lùng, nàng cho rằng nàng là nhân vật gì đó ghê gớm thật à. Chỉ là người bên trên muốn nhờ nàng để lập công nên mới dỗ dành nàng thôi, nếu người bên trên ghét bỏ thì nàng chẳng là gì cả, có chăng thì cũng cho vài phương thuốc để nàng nghiên cứu tiếp.

Cảm nhận được ác ý của Bát hoàng tử, A Ngư âm thầm ghi nhớ, cười khanh khách dẫn ba vị hậu duệ hoàng tộc vào ruộng bậc thang tham quan thành quả nghiên cứu mới nhất.

“Thửa đất đậu nành này dùng phân bón mới nhất, lượng nảy mầm…” A Ngư giới thiệu trôi nhảy như thuộc nằm lòng.

Tứ hoàng tử rất ham học hỏi, lúc về hoàng đế hỏi thì cũng biết đường trả lời, một công đôi chuyện nên phải tranh thủ cơ hội.

“Nguyên liệu chủ yếu là phân bò, ừm.” A Ngư phất tay tuỳ ý.

Đám người Triệu Tông quay đầu lại thì thấy con bò già trên ruộng bậc thang đang tự cày ruộng, bên cạnh không ai chỉ huy.

Tứ hoàng tử cười: “Con bò này biết tự giác quá.”

“Bò già nên biết tính người.”

A Ngư: “Phân bò có thể cải thiện đất đai, còn có thể…”

Tiếng “phốc” ngắt lời nàng.

Bát hoàng tử nhìn con bò vàng bẩn thỉu đang tiến gần về phía họ, cau mày lùi về sau vài bước, chợt thấy con bò đó quay mông phun ra một đống màu vàng nâu.

Bát hoàng tử hoảng hốt vội trốn nhưng chưa kịp chạy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đống phân bò văng trên đầu, trước mắt mờ mờ.

Không khí chợt im lặng.

“Phụt, oẹ, phụt, phụt, oẹ…”

Bát hoàng tử sực tỉnh, nhảy lên điên cuồng phun nước bọt.

A Ngư mím môi cố nhịn cười.

“… Ha ha ha ha ha ha.”

Tứ hoàng tử trợn mắt há mồm cười phá lên, cười nghiêng ngả:

“Bát… Bát… Đệ…”

Cười đến mức hụt hơi không nói nổi.

A Ngư không nhịn được, cười phá lên, cười đến mức vai run lên.

Triệu Tông không hổ là thái tử, ngoại trừ lúc đầu khoé môi giật nhẹ thì thoáng chốc đã kiểm soát được vẻ mặt, sai thị vệ nhanh chóng đưa khăn đưa nước cho đệ đệ.

Bát hoàng tử nhếch nhác đang súc miệng điên cuồng, chỉ cảm thấy miệng mình hôi tanh, thậm chí còn cảm thấy mình vô tình nuốt phải phân trâu, lại nghe Tứ hoàng tử cười nghiêng ngả không đứng nổi, tức đến mức mắt phực lửa.

Tứ hoàng tử không muốn cười to đến vậy nhưng hắn không nhịn được mà, sống hai mươi ba năm rồi mới biết ngoài “máu chó phun đầy đầu” ra còn có “phân bò xối lên đầu”, xui xẻo hơn nữa người bị còn là lão Bát xưa giờ thích làm màu, bảo hắn làm sao mà không cười trên nỗi đau người khác cho được.

Cười cũng đã cười rồi, mẫu phi của lão Bát là phi, mẫu phi của hắn cũng là phi, lai lịch còn cao hơn Thần phi, bản thân hắn cũng là ca ca, lão Bát làm gì được hắn chứ.

Tứ hoàng tử cười thả ga không thèm nể nang gì, cười đau cả bụng, đến khi Triệu Tông nhắc nhở hắn mới tém lại, chỉ là nín cười nên mặt đỏ bừng.

Triệu Tông sai người nhanh chóng dẫn Bát hoàng tử đi rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Bát hoàng tử cố nén giận, cắn răng nói tạm biệt rồi rời đi, bước chân vừa dài vừa vội, hơi giống đang chạy trối chết.

***

Sant: 12h, 21h và 22h hàng ngày các bạn nhé <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.