Nhược Vũ đang ăn liền bỏ đũa nhìn về phía vị quận chúa kia chậm rãi đứng lên cười nhẹ
" Cầm Nhược xin hỏi quý danh quận chúa? "
quận chúa liền cao ngạo hất tóc " bổn quận chúa danh Sơ Lan quý nữ nhà Vinh vương gia ngươi nghe rõ chưa? "
" thì ra là Sơ Lan quận chúa, Cầm Nhược trước đây nghe danh quận chúa tri thư đạt lý thông thạo lễ nghĩa nay gặp có duyên gặp mặt cảm thấy thật đúng a~"
Sơ Lan hất càm mặt tỏ vẻ "đương nhiên rồi, bổn quận chúa từ nhỏ cái gì cũng biết "
Nhược Vũ không biết nên khóc hay nên cười vì sự ngu ngốc của tiểu quận chúa này, quận chúa một quốc gia trước mặt văn võ bá quan thể diện hoàng thất đều bị cô ta làm mất hết!
Tô Linh mày chau lại
Liền biết thứ ngu xuẩn này không làm nên trò!
Trước mặt bị chửi cũng không biết, quận chúa cái gì chứ? lí lẽ còn thua cái thứ kia.
"Cầm Nhược xuất thân thôn quê đương nhiên không thông thạo bằng quận chúa, Cầm Nhược không thể đàn thi cùng người rồi"
" gì chứ? cái thứ như ngươi cũng dám...."
Sơ Lan định nói tiếp thì bắt gặp ánh mắt tựa đao lạnh đầy sát khí nhìn cô, da gà bắt đầu nổi lên
"bổn vương thì thấy quận chúa thông thạo như vậy, bây giờ hiến một khúc đàn tặng bổn vương đi "
Cửu Thanh Hàn tay cầm ly rượu chạm môi từ từ hạ xuống nhìn Sơ Lan, Sơ Lan nghe thấy không dám không làm nhanh chân đi lên phía giữa điện.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên khúc đàn đi vào lòng người,
khi Sơ Lan đàn xong trong điện tiếng vỗ tay khen tâm đắc rất nhiều, trái lại với mọi người Cửu Thanh Hàn nhàn nhạt ưu nhã
" trình độ đàn như thế liền muốn cùng so tài với người bên cạnh bổn vương? "
Sơ Lan nghe người cứng đờ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô nghe lời chê vậy mà....
"Hàn vương nói vậy thiếp muốn nghe thử tiếng đàn của nàng ta, hoàng thượng thấy sao?" hoàng hậu nghe đến liền muốn kéo Nhược Vũ vào.
Hoàng thượng gật đầu" trẫm cũng tò mò khả năng đàn đến đâu lại khiến Hàn vương sủng ái như vậy "
Đến cả hoàng thượng mở lời Nhược Vũ muốn né cũng né không được đành phải đi lên trổ tài nghệ.
Nhược Vũ tay sờ đàn mồ hôi tay bắt đầu thấm, bản thân cô hơi căng thẳng lần đầu đến cổ đại còn trước mặt nhiều người đàn cũng may còn có kí ức nguyên chủ.
Tay thon dày tựa ngọc bắt đầu vãy lên tiếng cầm giọng khẽ ngân,
"bẩm hoàng thượng,thần nữ chỉ mong hoàng thượng cho một ân điểm sau này"
hoàng thượng đang cao hứng " được được, sau này ngươi nghĩ ra chỉ cần chuyện có khả năng trẫm liền thực hiện cho ngươi "
Nhược Vũ: "tạ hoàng thượng ban thưởng "
Nhược Vũ cười như hoa nở, nhiệm vụ xem ra sắp hoàn thành tốt đẹp có lời hứa của hoàng đế số mảnh hồn xem ra nắm chắc rồi chỉ cần ngược chết tra nam tiện nữ là xong.
Trong góc khuất, Tô Linh mặt kinh ngạc như gặp quỷ sợ hãi không thể tin được móng tay hung hăn bấm vào váy
đoạn này không có trong tiểu thuyết!?
cô ta trọng sinh ư?
không thể nào, không thể nào!
chắc là do mình xuyên qua nên cốt truyện thay đổi thôi, chắc chắn thế!
Tô Linh tự trấn an bản thân một hồi,Nhược Vũ thấy sắc mặt Tô Linh liền hiểu hết, tự bản thân cô cảm thấy buồn cười.
Hừ giờ cô mới biết sợ? lúc hại chết Phượng Nhược Vũ sao không thấy cô sợ! ngược lại còn hả hê vô cùng.
Kết truyện viên mãn vô cùng Tô Linh cô xuyên đến phá hoại mọi thứ Phượng Nhược Vũ vô tội chết trong hành hạ đau đớn, tất cả ta sẽ trả lại cô từng chút từng chút một!!!
Tô Linh chờ xem ta ngược chết tiện nữ phá hoại như cô không!