Buổi trưa khi Tư Hạo về, thấy Tang Gia cũng đang trong phòng, dáng vẻ còn cực kỳ thân thiết với Di Giai thì chợt sững lại, hai người này trở nên thân thiết từ bao giờ, sao cậu lại không biết nhỉ?
"Tư Hạo. Em về rồi à? Chúng ta sắp phải ra ngoài rồi, mau chuẩn bị đồ đi."
Tư Hạo gật đầu đi tới:"Em mới đọc thông báo bên dưới rồi."
Tang Gia quan sát Tư Hạo, thấy ánh mắt cậu lúc nhìn mình đầy cảnh giác lẫn thù địch thì không khỏi bất ngờ, lại có chút cảm giác thú vị. Không lẽ bản thân của bất cứ kiếp nào cũng sẽ yêu thích cô gái này? Hắn quay lại híp mắt đánh giá Di Giai, dáng vẻ trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
Di Giai lại không để ý nhiều như thế, cô giúp Tư Hạo thu xếp đồ đạc, đoạn hỏi:"Mấy hôm nay đều ra sân tập? Tập thế nào?"
"Cũng ổn. Thầy nói em tiến bộ rất nhanh."
"Vậy thì tốt rồi."
"Vâng?"
"Này. Mọi người mau chuẩn bị... Ơ? Đang chuẩn bị rồi đấy à?" Đinh Dương gõ cánh cửa đang mở, nhìn thấy tình hình trong phòng thì gãi gãi đầu:"Đi với mấy người phòng chúng tôi. Thông báo nói là sáng mai, nhưng thực chất tối nay đã phải lên đường rồi, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi."
"Đi bao lâu vậy?" Tang Gia hỏi.
"Tầm 6-7 ngày thôi, nhưng phải chuẩn bị nhiều thuốc côn trùng cắn, băng gạc nếu bị thương, nước thuốc hay thực phẩm đều không được thiếu."
"Vũ khí thì sao?"
"Chúng ta có dị năng mà. Tổ chức cũng sẽ không bao giờ phát cho chúng ta mấy thứ như súng ống đâu." Đinh Dương cười nói.
"Mọi người đều ở đây à? Tiện thật, tôi mang cho mọi người chút vũ khí phòng thân." lúc này Vân Thâm đứng ngoài cửa ho một tiếng.
"..."
"Có phiền cho anh không, chúng tôi đi một tuần thôi mà?" Di Giai nhìn mấy khẩu súng lục và pháo tín hiệu bày trên bàn, lại ngước mắt nhìn Vân Thâm.
"Không phiền. Tôi nói mấy người là bạn tôi, bên trên liền cho chút đồ phòng thân, lúc về trả lại là được."
"Đại ca! Sao mấy lần trước em đi lại không có? Em cũng là bạn anh mà!?" Đinh Dương khóc ròng, có cần thiết phải phân biệt đối xử đến như vậy không?
Sau một hồi tán gẫu, Vân Thâm đột nhiên nghiêm túc lại, anh nhìn quanh phòng một vòng:"Thật ra chuyến đi này tôi có việc muốn nhờ mọi người."
"Chuyện gì? Anh cứ nói đi, bọn em nhất định sẽ tận sức." Đinh Dương vỗ ngực.
"Thật ra trong chuyến đi vừa rồi của anh, cả chặng đường trở về không hề gặp zombie, đến một con cũng không thấy. Có phải rất kỳ lạ không?"
"Không thể nào?" Đinh Dương hết sức kinh ngạc, những người còn lại thì trầm mặc không nêu ý kiến.
"Đúng. Cấp trên sau khi nghe tôi báo cáo lại tình hình cũng đã nói như vậy. Số lượng zombie đang gia tăng chóng mặt, không thể có chuyện chúng ta đi đường dài như vậy mà không gặp chúng. Cho nên lần này ra ngoài tôi muốn nhờ mọi người để ý, nếu có thể hãy tìm ra nguyên nhân."
"Cái này..." Tư Hạo nhíu mày:"Nếu như chỉ là trùng hợp đường chúng ta chọn không có zombie thôi thì sao?"
Vân Thâm cười:"Vậy chúng ta quả là may mắn."
Lại nói chuyện vài câu, Vân Thâm đứng dậy:"Không còn sớm nữa. Mọi người chuẩn bị đi. Di Giai, ra đây với tôi."
"..." Di Giai hơi bất ngờ, chậm chạp đứng dậy đi theo.
"Có chuyện gì?"
"Cô có cho rằng chúng ta thật sự đã gặp may mắn không?"
Di Giai kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ anh ta đã thấy manh mối và đang nghi ngờ cô.
"Có phải cô cũng cảm thấy, hai anh em họ rất đáng ngờ?"