Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 200



Chỉ thấy Vân Thâm dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc nói:"Từ khi chúng ta bắt gặp họ mấy chuyện kỳ lạ mới xảy ra. Chuyến đi này cô hãy thay tôi để ý 2 người đó, cẩn thận đừng để bị phát hiện. Tất nhiên tôi cũng mong tất cả chỉ là sự trùng hợp."

"... Anh chắc chứ?"

"Tôi cũng không muốn nhờ cô làm việc này, nếu như tôi đúng, cô sẽ gặp nguy hiểm... Nhưng hiện tại tôi không có ai để tin tưởng ngoài cô." Vân Thâm mím môi nhìn Di Giai, giọng điệu chậm rãi bình ổn:"Tôi hi vọng dù có chuyện gì, cô cũng sẽ ưu tiên an toàn của bản thân."

Di Giai kinh ngạc đến ngây người, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

"Còn thứ này..." Vân Thâm lấy trong túi áo ra một vật nhỏ hình trụ:"Pháo tín hiệu này là loại mới nhất, bay cao nổ to sáng lâu, gặp nguy hiểm hãy bắn nó lên, quân viện trợ gần nhất sẽ lập tức tìm đến."

Di Giai còn chưa kịp cảm ơn, Vân Thâm đã lại lôi ra một túi vải ở bên túi khác:"Tinh hạch nâng cấp dị năng."

.... Sao lại có cảm giác được đại gia bao dưỡng?

Lần này đi, chỉ sợ lần sau gặp lại đôi bên đã ở hai chiến tuyến, Di Giai lắc đầu trả lại toàn bộ:"Tôi không..."

"Pháo này nếu như đoàn người gặp nguy hiểm thì vẫn nên dùng." Vân Thâm lại dúi đồ vào lòng cô.

"Còn tinh hạch..."

"Cô phải mạnh lên để bảo vệ Tư Hạo."

"... " Anh đã nghĩ trước lý do ở nhà rồi phải không?

"Vậy cảm ơn anh."

Thấy Di Giai gật đầu Vân Thâm mới nở ra một nụ cười an tâm, anh nhìn cô, hồi lâu không lên tiếng.

"Nếu không còn chuyện gì nữa... Tạm biệt." Di Giai xoay người nhanh chóng chuồn đi, không để ý bàn tay đang ở giữa không trung của Vân Thâm đờ ra, lúc lâu sau mới từ từ hạ xuống.

"Ai da... Đúng là chàng trai tội nghiệp." Tang Gia khoanh tay đứng trước cửa phòng, thấy cô trở lại thì lên tiếng trêu ghẹo, gương mặt đẹp trai ánh lên vẻ gợi đòn vô cùng.

Di Giai lườm hắn:"Bớt nói đi."

"Sao vậy? Ta đâu có nói sai? Sao hắn có thể nghi ngờ ta? Nhìn đi nhìn lại rõ ràng ngươi còn đáng nghi hơn ta cơ mà?"

Di Giai biết hắn không phải là người thường, sợ rằng việc nghe lén cuộc trò chuyện vừa rồi cũng chỉ là trò trẻ con, cô không thèm để ý đến hắn nữa nghiêng người muốn trở vào phòng, lại bất ngờ bị hắn nắm lấy cổ tay kéo đi.

"Này?!" Di Giai nhíu mày, không biết giữa thanh thiên bạch nhật, tên này lại tự nhiên nổi cơn điên gì?

Hắn kéo cô tới một góc khuất, ấn mạnh cô vào tường, giọng nói lạnh đến thấu xương:"Di Giai,tốt nhất là ngươi nên tập trung hoàn thành nhiệm vụ. Sớm muộn gì ngươi cũng phải trở về, bớt trêu hoa ghẹo nguyệt đi."

"Ta trêu hoa ghẹo nguyệt?" Di Giai bị đập vào tường mạnh đến ê ẩm, lại bị câu nói của hắn chọc tức đến bật cười:"Con mắt nào của ngươi thấy ta trêu hoa ghẹo nguyệt?"

"Con mắt nào cũng thấy."

"Ngang ngược!" Di Giai đang muốn vùng ra, Tang Gia đã cầm hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, giọng nói lúc này đã ẩn chứa mấy phần tức giận:"Lúc ta phải luân hồi trăm ngàn lần chắc hẳn ngươi vẫn đang sống thoải mái lắm."

Di Giai sững lại, thẫn thờ xen lẫn kinh ngạc nhìn Tang Gia.

"Bây giờ ta trở về rồi, nhìn ngươi cũng chẳng thấy phải chịu khổ bao nhiêu."

Di Giai cụp mắt, tâm tình thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn, Tang Gia nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cúi xuống hôn lên mí mắt cô:"Ta thật sự tò mò... rốt cuộc ngươi có gì hơn người, lại khiến cho ta không nhẫn tâm ra tay trả thù? Như ta của hiện tại, nhìn thấy ngươi liền ngứa mắt... Sao ngươi không chống cự nữa rồi?"

Di Giai vẫn trầm mặc không lên tiếng, Tang Gia thấy làm cô sợ hãi đến vậy lại không còn thú vị, hắn cầm tay cô đặt lên vai mình, giống như cô đang ôm lấy cổ hắn:"Ngươi còn không chống cự, ta sẽ làm tới đấy."

Cô rốt cuộc cũng ngước mắt, là đôi mắt long lanh ngập nước giống như chú cún nhỏ bị bắt nạt, Tang Gia đang sững sờ, Di Giai lại cụp mắt xuống, dáng vẻ cam chịu.

Tang Gia:"..." là hiệu ứng khi nhìn quá gần sao?

Hắn lùi lại một bước, cầm cổ tay cô lật lật:"Ngươi thật sự đã đâm ta bằng thứ yếu xìu này à?"

Mí mắt Di Giai giật một cái, rụt tay lại như bị phỏng:"...Ta..." cô hít một hơi thật sâu: "Ta không sống thoải mái... Ta vẫn luôn... rất nhớ ngươi..."

"Gì... hả?"

Nhân lúc hắn đang ngẩn người, Di Giai đã nhanh chóng lách người tránh khỏi hắn, khi hắn phản ứng lại chỉ còn thấy bóng lưng vội vã của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.