Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 215



Mộc Nhiên đã ở cùng hai người năm năm, cũng đại khái hiểu hai người bắt buộc phải tạo nên thật nhiều zombie, nhưng cụ thể để làm gì thì cậu vẫn không biết, lúc này đột nhiên lên tiếng:"Mai tấn công đến nơi cuối cùng rồi, sau đó hai người tính thế nào?"

Tiêu Cự theo thời gian cũng đã bớt chán ghét Mộc Nhiên, lúc này cười nhạt:"Đến đón bảo bảo."

Mộc Nhiên nghe không hiểu, như mọi lần lại ngước mắt qua Di Giai chờ cô dịch sang tiếng người.

Di Giai rất nhanh đã đáp lại mong chờ của Mộc Nhiên:"Chúng tôi còn một người nữa, cậu ấy đang nằm vùng tại một trụ sở." nhớ đến người mang dị năng không gian quý hiếm kia, cô lại không nhịn được liếc Tiêu Cự đã hấp thụ hơn 300 viên tinh hạch cam nhưng vẫn không thức tỉnh dị năng nào.

"À." Mộc Nhiên gật đầu, xem ra bọn họ đã tính toán đâu vào đấy, đến lúc này cậu vẫn đang nghĩ rằng mình sẽ sống hết quãng đời còn lại với hai người trước mặt.

Cậu mồ coi từ nhỏ, cha mẹ mất sớm, ở trong làng mà quậy phá náo loạn, không ai dạy bảo, cậu biến thành lưu manh trộm cắp khiến dân làng ngày càng chán ghét, khổ sở lớn lên lại mang khuôn mặt được phụ nữ mê mẩn, cậu tiêu tiền của phụ nữ, ngủ với họ, dần dần chính bản thân cậu cũng không biết mình đang làm gì, tồn tại có nghĩa lý gì. Sau đó thế giới lâm vào đại nạn, không lâu sau cậu phát hiện mình có khả năng điều khiển zombie, đó là lúc zombie tấn công vào làng, cậu đã che chở dân làng, cứu sống họ, từ đó được coi là báu vật trấn làng. Cậu biết con người là vậy, khi cậu hại họ thì họ chán ghét, cứu họ rồi lại là ân nhân. Cậu cứu họ không phải vì cậu lương thiện, mà vì cậu muốn được người khác quan tâm, hòa nhập, muốn có một mái nhà thực thụ, dù cho có bị họ lợi dụng đi chăng nữa. Ở trên tháp cao, cuộc sống lại không như cậu tưởng tượng, họ coi cậu là quái vật mà đối đãi, không ai dám bén mảng lại gần, nhìn thấy cậu thì chụm đầu bàn tán, chỉ hận không thể tránh xa cậu càng xa càng tốt.

Lại nhìn hai người trước mặt, có lẽ do không phải con người nên họ không cần gì ở cậu, không cần cậu ra sức chiến đấu, không cần cậu bảo vệ, chỉ cần cậu đừng làm loạn là được. Có lẽ do cậu ấu trĩ, cảm thấy ở cùng họ còn tốt hơn con người rất nhiều, bọn họ muốn gì thì sẽ nói thẳng, không mang tâm lý chiến, không có lừa gạt, cũng không có lợi dụng lẫn nhau.

"Cho cái này nè." Tiêu Cự đột nhiên ném cho mỗi người một chiếc khuyên tai.

"Gì thế?" Di Giai bắt lấy. Nhìn vật này vô cùng bình thường, nhưng không thể nào Tiêu Cự đưa cho họ chỉ để đeo cho đẹp được.

"Giống như bộ đàm. Có người xem trực tiếp vừa tặng cho tôi. Đi bao xa cũng có thể liên hệ." Tiêu Cự đeo lên trước, chạm hai ngón tay lên khuyên tai:"Làm như vậy sẽ giao tiếp được."

Di Giai vừa đeo lên cũng nghe thấy tiếng Tiêu Cự bên tai, gật gật đầu khen:"Tiện lợi."

Mộc Nhiên cũng yên tĩnh đeo lên.

Một đêm an bình trôi qua như bao đêm khác với ba người họ, sáng hôm sau, Tiêu Cự dẫn quân đến trước cổng trụ sở cuối cùng mà họ tìm được, nơi này theo thông tin ghi chú thì cũng là lớn nhất, vì vậy họ mới để lại cuối cùng.

Tiêu Cự cầm chiếc loa nhỏ trên tay, như bao lần khác mà đưa lên miệng:"Đầu hàng ta sẽ tha cho chủ thành."

Đương nhiên lời này không phải chém gió, nhưng chưa bao giờ có kẻ nào đầu hàng, hơn nữa trước khi trụ sở bị phá còn đốt hết mấy tài liệu thông tin của trụ sở khác khiến cho bọn họ không thể tìm được trụ sở mới để tấn công.

Trên tường thành có mấy người nhìn xuống, quá xa, không thấy rõ mặt.

Di Giai ngồi trên kiệu dây leo ở giữa cách Tiêu Cự và Mộc Nhiên trái phải khoảng hai mét, đang chăm chú nghịch móng tay, không quan tâm thế sự.

"Có nghe thấy không?" Tiêu Cự lại hô. Anh ta rất mong có người đầu hàng giao ra địa điểm của mấy trụ sở khác, cho nên vẫn chưa tấn công ngay.

Lúc này Di Giai hơi ngước mắt lên tường thành.

Dường như cũng có người trên đó đang nhìn xuống dưới này, vô cùng chăm chú.

Đột nhiên.

Trước mặt Di Giai xuất hiện một lỗ hổng hình tròn, có một bàn tay vươn ra từ đó, cầm tay Di Giai, kéo mạnh vào trong. Lực kéo vô cùng lớn, vô cùng hung bạo làm cô không kịp phản ứng, cả người biến mất trước ánh mắt của tất cả zombie xung quanh.

"Di Giai!!!" Con ngươi của Tiêu Cự co rụt lại, cũng không kịp trở tay.

"Di Giai!" Mộc Nhiên cũng tái mặt, Di Giai cứ thế biến mất trước mặt hai người.

"Khốn khiếp!" Tiêu Cự quay ngoắt đầu nhìn lên tường thành:"Phía trên!"

Mộc Nhiên không hiểu:"Cái gì?"

Theo thông tin Tiêu Cự nắm được, nam chính có song dị năng, một là không gian, một thì chưa rõ. Mà không gian này không phải dùng để chứa đồ mà dùng để dịch chuyển, như cách Di Giai vừa biến mất chính là do dị năng này.

Mộc Nhiên tất nhiên không rõ, cậu nheo mắt nhìn lên, thấy được bộ váy trắng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trên tường thành, sắc mặt càng thêm tái nhợt:"Di Giai sao lại ở trên đó?"

Tư Hạo nhìn Di Giai đang ngẩn người trong lòng, khóe môi nhếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.