Tư Hạo tắm trước, khi Di Giai tóc ướt nhẹp ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy hắn để thân trên trần đang dựa vào đầu giường đọc sách, bước chân lập tức khựng lại.
Tư Hạo liếc thấy cô, vén chăn bên cạnh lên:"Vào đi."
Di Giai không nhúc nhích.
"Làm sao vậy? Không phải lúc trước chúng ta luôn ngủ chung giường sao?" Tư Hạo nhướn mày.
Di Giai đi sang một bên, ngồi trên ghế lau tóc, bảo trì im lặng.
Hắn ngẩn ra, dường như không ngờ lý do là vậy, cũng ngoan ngoãn đến tủ đồ lấy ra áo mặc, lại trở về giường nhìn Di Giai.
Sau khi sấy khô tóc Di Giai mới đến bên giường chui vào chăn, gần như ngay lập tức bị một vòng tay vươn đến ôm lấy. Tư Hạo dụi đầu vào tóc Di Giai:"Thân nhiệt vẫn ấm như năm năm trước."
"Cho nên chị là người. Phải không?"
"Ừm."
"...Tại sao chị lại thành vua?" Giọng hắn hơi khàn, lại mang theo chút hơi thở nam tính phả vào tai cô.
Di Giai nhớ ra cuộc đối thoại ban sáng, dò hỏi:"Tôi là mối tình đầu của cậu à?"
Tư Hạo chợt cứng đờ:"... Đã là quá khứ rồi."
"Ồ." Giọng Di Giai có chút thất vọng.
Tư Hạo:"Tôi có bệnh đâu mà sau khi bị chị đối xử như vậy vẫn thích chị được."
Người trong lòng không đáp, hơi thở đều đều như đã ngủ. Tư Hạo nhíu mày, nâng cằm cô xoay lại bắt đầu ép hôn.
"Ưm..." Di Giai tức điên, không thích nữa thì hôn người ta làm gì?
"Chị là tù binh. Ai cho chị ngủ ngon như vậy?" Tư Hạo cọ cánh môi cô, giọng trầm bổng.
"... Đừng cắn, tôi bị máu khó đông." Nói xong lại như muốn ngủ.
Tư Hạo sầm mặt, xoay người cô lại đối mặt với mình:"Thật à?" ngón tay không yên vị lại khẽ vuốt dọc sống lưng cô làm phiền, rõ ràng không muốn cho ai đó ngủ.
Di Giai mở mắt nhìn hắn:"Thật."
Hơi thở ấm nóng của Tư Hạo phả đến, hắn chôn mặt vào cổ cô hít một hơi, tiếp đó dán môi lên khẽ mút. Di Giai thấy tay hắn đang luồn vào áo vuốt ve eo mình, vội cựa người kháng cự:"Tư Hạo..."
"Sao năm ấy chị không thể tin tưởng tôi?" môi hắn mấp máy chạm vào xương quai xanh cô có chút nhột:"Tôi không theo phe con người, cũng không theo phe zombie, tôi ở phe chị."
Cảm thấy không khí dần trở nên ám muội, Di Giai hoảng hồn che màn hình phát sóng trực tiếp, khó chịu cựa mình:"Tư Hạo... Cậu đừng nghịch nữa." Quả nhiên trai đơn gái chiếc một giường kiểu gì cũng có vấn đề.
"Cậu bảo không thích tôi nữa rồi cơ mà!"
Tư Hạo đang chôn mặt ở cổ cô cười khẽ một tiếng:"Làm tình đâu nhất định phải làm cùng người mình thích."
Làm... Làm... Làm...
Làm gì cơ?
"Thả lỏng đi. Đâu phải chị chưa từng làm bao giờ." nói rồi vỗ vỗ mông cô.
Sắc mặt Di Giai thoáng chốc đỏ bừng, bị Tư Hạo lật người đè lên, giọng hắn hơi khó chịu:"Chị giữ quần tôi làm gì?"
"Đừng." Di Giai run rẩy gắng sức khuyên nhủ:"Không được đâu."
Tư Hạo muốn cởi quần mình trước, Di Giai lại liều mạng giữ chặt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co hồi lâu, cuối cùng hắn chịu thua trước, gục đầu xuống cổ cô bật cười.
Thấy vai hắn run rẩy không ngừng, Di Giai nuốt nước miếng, vỗ vỗ lưng hỏi:"Sao thế?"
"Chị làm tôi buồn cười quá..." Tư Hạo dường như phải cố gắng lắm mới dừng cười được.
"... Xuống đi, nặng."
Tư Hạo trở mình nằm xuống bên cạnh cô, trông có vẻ tâm trạng tốt lên không ít.
Di Giai cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để giải thích, bèn nhẹ giọng nói:"Tôi với hai người kia chỉ là bạn bè, không phải mối quan hệ như cậu nghĩ đâu."
"Ừm."
"???"
"Tôi biết rồi." Hắn ôm cô vào lòng, thở dài một tiếng.
Di Giai chôn mặt vào ngực đối phương, không biết vẻ mặt hắn thế nào để ứng đối tiếp nên đành im lặng. Một lúc sau, Tư Hạo thấy thấy hơi thở người trong lòng dần dần ổn định, cũng nhắm mắt ngủ theo.
Sáng sớm Di Giai bị chiếc khuyên tai đánh thức.
Đúng hơn là bị giọng nói tức giận phát ra từ khuyên tai làm giật mình tỉnh dậy.
"Mặc Nhiên! CMN cậu trốn đi đâu rồi?"
"Mặc Nhiên! Mau trả lời tôi!"
"CMN đừng để tôi tìm thấy cậu!"
"..."
Di Giai rất muốn lên tiếng nhưng nằm bên cạnh là Tư Hạo đang ngủ, thầm than phận tù nhân đúng là khổ sở trăm đường. Tù nhân thời nay còn phải ngủ cạnh quản ngục.
Ba vua zombie sống chung năm năm ngoài mặt cũng xem như hòa hợp nhưng thực chất chỉ là bằng mặt không bằng lòng, Mặc Nhiên và Tiêu Cự thường xuyên xảy ra cãi vã tranh chấp, đều là Di Giai đứng ở giữa khuyên nhủ đủ đường, chắp chắp vá vá lên mối quan hệ miễn cưỡng nhìn được. Cô là cầu nối giữa hai người, giờ bị bắt đi, hậu quả là chưa tới một ngày sau Mặc Nhiên đã bỏ đi rồi.
Di Giai thở dài một tiếng, không ngờ lại đánh thức Tư Hạo, hắn vỗ vỗ lưng cô:"Còn sớm, ngủ thêm đi."
Di Giai thấy hắn tỉnh lại rồi thì cựa người ngồi dậy:"Tôi đi vệ sinh."
Vừa đóng cửa phòng vệ sinh, Di Giai lập tức sờ lên khuyên tai:"Mặc Nhiên, cậu đi đâu vậy? Trở về bên cạnh Tiêu Cự đi."
Không có tiếng trả lời, chỉ sợ khuyên tai cũng bị vứt.
Tiêu Cự bên kia đã phát điên:"Vừa ngủ dậy đã không thấy cậu ta đâu rồi. Làm gì cũng không giỏi, chỉ giỏi gây phiền phức!"
Tính mạng bị dính liền, trong ba người thì Mặc Nhiên yếu nhất, hắn có mệnh hệ gì hai người cũng sẽ chầu trời theo, làm sao Tiêu Cự không lo lắng cho được.
Di Giai thì cảm thấy khả năng hoàn thành nhiệm vụ ngày càng thấp đến đáng thương.
Sau khi đánh răng rửa mặt, cô trở ra thì giường đã trống rỗng, thấy trong bếp lại vang lên động tĩnh nhỏ, liền tò mò đến xem.
Tư Hạo mặc tạp dề màu hồng đang nấu bữa sáng, nhìn góc nghiêng khá giống Tang Thanh khiến cô không khỏi ngẩn người hồi tưởng về quãng thời gian còn làm chủ tòa nhà.
Người trong bếp như có mắt đằng sau gáy, vừa đập trứng vừa hỏi cô:"Tối qua ngủ ngon không?"
"Cũng được."
"Gì mà cũng được? Hôm qua chị còn suýt đạp tôi xuống giường."
Di Giai kinh hãi, cuống quýt hỏi:"Thật à?" cô không biết tư thế ngủ của mình lại xấu như vậy.
"Đùa chị thôi."
"... Cậu rảnh rỗi quá."
"Không rảnh lắm, nhưng đùa với chị thì vẫn có thời gian."
Di Giai đến gần, ngó vào trong chảo:"Có cả thời gian nấu nướng nữa này."