"Ngày mai tôi sẽ ra dẹp đám zombie kia của chị." Tư Hạo đột nhiên lên tiếng trong bóng đêm.
"..." Còn tưởng hắn ngủ rồi chứ!
Di Giai:"Đã lâu vậy rồi, sao giờ mới đi?"
Tư Hạo không đáp.
Di Giai cảm thấy mình đã làm tổn thương trái tim mỏng manh của hắn, khẽ quay người sang ôm lấy hắn từ đằng sau, dụi dụi:"Thôi mà." quả nhiên cảm nhận được cơ thể đối phương thả lỏng.
Cô lựa lời nói tiếp:"Tôi thích cậu thật mà."
"Tôi hôn hôn cậu nha?" Di Giai vừa nói vừa hôn chụt chụt lên lưng Tư Hạo, thành công khiến hắn xoay người lại nhìn cô chằm chằm.
"Vì đám zombie của chị, chị còn có thể làm gì nữa?" Hắn lạnh nhạt nói.
Di Giai vội nói:"Không phải vì chúng, tôi là vì cậu mà, tôi không muốn cậu buồn."
Tư Hạo không nói gì.
Di Giai căng thẳng, thật sự cô không quá quan tâm đám zombie ngoài kia có bị dẹp hay không, nhưng tâm trạng của Tư Hạo nếu còn nặng nề, rất dễ dẫn đến linh hồn đang yếu ớt bên trong kia cũng sẽ bị hao tổn bởi năng lượng tiêu cực.
"Tư Hạo..." Di Giai sờ sờ má hắn:"Tôi thích cậu thật mà. Đừng buồn nữa được không?"
"Tại sao năm đó chị làm vậy?"
Di Giai hơi chần chờ, rốt cuộc nói:"Tôi phải đi gia tăng số lượng zombie, không thể dẫn cậu theo."
"Tại sao không thể?"
"..." Vì cậu là nam chính! Linh hồn cậu không ổn! Cậu cần Tang Gia ở bên! Nhắc mới nhớ, tên ngốc Tang Gia kia đang ở đâu vậy!?
"Rất phức tạp." Di Giai thở dài.
"Chị đừng nói dối nữa." bờ vai Tư Hạo hơi run rẩy:"Chị biết tôi thích chị đến thế nào mà... Chỉ cần chị nói một câu, tôi sẽ cùng chị đi tăng số lượng zombie... Ai cần biết con người sống thế nào, tôi chỉ cần chị." hắn ngừng một lát:"Nhưng mà chị bỏ tôi lại. Tôi bị thương, rất đau."
Trái tim Di Giai hơi thắt lại:"Tôi không nói dối."
"Có phải do tôi quá bao dung chị không?" Tư Hạo đột nhiên nói:"Tôi cũng có niềm kiêu hãnh, nhưng tôi đã vứt bỏ toàn bộ khi ở bên chị."
Di Giai ngẩn ra, bối rối cụp mắt, cô không quen với một Tang Thanh thích mình đến vậy, mà cô cũng không biết đối mặt với chuyện này như thế nào.
"Tôi phải làm thế nào? Chị muốn tôi phải làm gì mới có thể chấp nhận tôi?"
Cô biết dù mình nói thích Tư Hạo bao nhiêu hắn cũng không chịu tin, vì vậy khẽ run rẩy nhắm mắt lại:"Tư Hạo... Mình đi tắm đi."
Trong phòng tắm, Di Giai nhìn Tư Hạo chậm rãi thoát y trước mặt mình, cả người đều thấy mất tự nhiên. Cơ thể hắn bây giờ đã gần giống với cơ thể thật của Tang Thanh bên ngoài, cơ bắp đều tăm tắp sáng bóng dưới ánh đèn, suýt nữa lóa mù mắt Di Giai, từ khi bị cô nhìn chằm chằm, thứ bên dưới đã sớm ngẩng cao đầu.
"Khụ... Để tôi kỳ lưng cho cậu." Di Giai cầm khăn vòng ra sau lưng, cẩn thận kỳ lưng cho Tư Hạo, nước từ bên trên chảy xuống thấp ướt tay áo cô, vì vậy cô lại sắn tay áo lên cao chút nữa. Mỗi khi đầu ngón tay cô khẽ chạm vào da thịt hắn, cả hai đều khẽ run rẩy.
Tư Hạo không nói gì, dường như chỉ tập trung tắm, dường như lại không tập trung, cứ thế mà tắm hơn ba mươi phút.
Tắt nước, Di Giai lấy khăn tắm khoác lên vai Tư Hạo xong định trở ra, lại bị cậu giữ tay ôm lại:"Chị... Có quên gì không?"
"..."
"Nó lớn như vậy... là bởi vì chị."
"..." Di Giai mặt đỏ như gấc cảm nhận được Tiểu Hạo nóng rực đang chọc vào mông mình.
Không phải lần đầu... Cô tự cổ vũ mình xong liền xoay người lại đối diện với nó, nhẹ nhàng cầm lấy, giống như nâng niu vật báu mà xoa vuốt.
Ánh mắt Tư Hạo lóe ra sự vui mừng cùng với không thể tin, cậu chống tay khóa cô vào tường, bao nhiêu giác quan liền đổ xuống bên dưới, nghiêng đầu hôn môi cô.
Cô không cần làm gì nhiều, chỉ cần đụng chạm nhẹ nhàng cũng đã khiến hắn cực kỳ hưng phấn.
Một lát sau, tiếng thở dốc ngừng lại cùng lòng bàn tay đầy dịch thể trắng đục của Di Giai. Cô nhắm tịt mắt, cả người không ngừng run lên.
Mình vừa làm cái gì vậy!!!
"Thoải mái lắm." Tư Hạo ghé sát tai cô, khàn giọng nói. Di Giai gật gật khuôn mặt nhỏ đỏ như gấc, ánh mắt bị hơi sương phủ mờ cũng hơi đỏ lên.
Tư Hạo quả thật rất muốn vượt quá giới hạn, nhưng cô nói mình chảy máu sẽ chết nên hắn nguyện ý cả đời này không động vào cô, chỉ cần cô cho hắn có cảm giác an toàn là được.
Hắn tỉ mỉ từ tai hôn dọc xuống xương quai xanh, nhìn xuống khe ngực đầy mê người của cô, mi mắt run rẩy, khẽ hôn xuống.
Di Giai giật nảy mình:"Đừng..."
Hắn ngập ngừng đưa một tay lên khẽ chạm vào ngực cô, nhưng vừa nâng mắt lên đã thấy sắc mặt Di Giai tái nhợt, không hề có chút thoải mái nào, ngón tay lập tức rụt lại:"Chị?"
Di Giai đã đánh giá mình quá cao, thật sự không thể chịu được việc kích thích quá độ như vậy, cô ôm mặt:"Tôi thật sự chưa sẵn sàng."
Ánh mắt hắn hơi phức tạp, nghĩ đến ngày tháng còn dài, có lẽ không nhất định phải là tối nay, liền cầm tay Di Giai chạm vào hạ thân đã lại ngóc đầu của mình.
"Việc này thì chị làm được chứ?"
Di Giai ngẩn ra, sắc mặt từ trắng nhanh chóng chuyển sang đỏ:"...Ừm."
"..." Tư Hạo hơi nhướn mày, nhận ra người trước mắt này không phải chán ghét hắn, chỉ là có chút chướng ngại khi bị động chạm mà thôi, ngược lại được chạm vào người khác thì có vẻ... rất thích thú?
Hai người trở lại giường, Tư Hạo dùng dị năng làm khô quần áo cho Di Giai, sau đó khỏa thân ngồi trên giường nhìn cô hào hứng xoa vuốt cho mình, cảnh tượng này quá mức kích thích khiến phía dưới hắn càng thêm căng trướng đến phát đau.
Di Giai mở to mắt nhìn chằm chằm thứ to lớn màu hồng tím kia, tuy không nhớ được kích cỡ của Tang Thanh là vào khoảng nào, nhưng trông màu sắc và hình dáng thì có vẻ giống nhau? Đều vô uy phong! Đẹp quá! Tang Thanh cái gì cũng đẹp!
"Chị... Nếu chị còn nhìn nó bằng ánh mắt như thế, tôi sẽ bắn ra mất." Tư Hạo thở dốc nói.
"..."
"Chị xoa đầu nó một chút đi."
"..."
"Không phải chỗ đó. Trên đỉnh ấy."
"..."
Đến gần sáng đã bắn ra ba lần, Di Giai chịu thua xua bàn tay tê rần:"Không... Không làm nữa." Có biết điểm dừng không hả? Vừa vừa phải phải thôi!
"Một lần nữa thôi." Tư Hạo kéo tay cô đặt trở lại.
Cô vùng ra nằm xuống giường, sống chết lắc đầu:"Không!"
Chợt cổ chân bị tóm lấy, Tư Hạo ép hai bàn chân cô ôm lấy Tiểu Hạo, bắt đầu thở dốc tự nhịp nhàng lên xuống.
Di Giai há hốc:"..........." Cảnh tượng này quá kinh hãi thế tục rồi!
Cô đần người nhìn Tư Hạo tự giải quyết, cuối cùng mạnh mẽ bắn lên chân cô, sau đó dưới ánh nhìn của cô, lại từ từ cương cứng.
Đột nhiên Di Giai thấy cả người đều không khỏe. Rốt cuộc hắn muốn bao nhiêu lần nữa?
"..." Cô quyết định nhắm mắt co chân mặc kệ hắn, hẳn là sẽ tự xìu xuống thôi.
Nhưng Tư Hạo không dừng lại, ánh mắt lướt qua cơ thể Di Giai rồi cũng khẽ nhắm lại, bàn tay cầm lấy nam căn mạnh mẽ di chuyển, chỉ cần nghĩ đến cô đang chứng kiến, hô hấp lại trở nên dồn dập.
"Di Giai... Chị..."
Di Giai nhắm mắt nhưng không bịt tai, nghe thấy hắn rên rỉ gọi tên mình thì cũng không khỏi run rẩy, biết rõ hắn đang làm gì, lại không dám mở mắt ra nhìn một cái. Tiếng nước va chạm vang lên suốt nửa tiếng mới dừng, sau đó bên cạnh cô lõm xuống. Biết hắn đã nằm xuống nghỉ ngơi, Di Giai khẽ thở phào.
Đúng là một đêm điên cuồng.
Không ngờ có ngày Tang Thanh sẽ thẩm du trước mặt mình, còn công khai gọi tên mình khi làm chuyện đó.
Không biết khi nhớ lại rồi hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Tư Hạo mở mắt nhìn trần nhà, không thể tin được chuyện xảy ra tối nay. Hắn vừa rồi vậy mà tinh trùng thượng não, tưởng tượng ra cảnh mình cưỡng ép đâm sâu vào cơ thể Di Giai, khuôn mặt nhỏ nhắn kia hẳn sẽ đỏ bừng vì bị kích thích, đôi môi mọng kia sẽ vì hắn đưa đẩy mà phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe, hoặc dù là chửi mắng hắn cũng được, chỉ cần vừa nghĩ như vậy liền hưng phấn đến phát điên.
Hắn đột nhiên nhận ra cậu em mình lại oai hùng ngóc đầu dậy, không khỏi ngẩn người. Sự ham muốn này quá lớn, lớn đến mức hắn tưởng như ở sâu thẳm trong linh hồn mình cũng cực kỳ khát vọng cô, giống như một loại mê dược, rõ ràng cách tiếp cận rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến hắn lún sâu không có lối thoát.
Tư Hạo cầm lấy cậu em của mình, quay đầu nhìn bóng lưng người nằm cạnh, khẽ nhắm ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt muốn xâm chiếm lại.
Di Giai đang định ngủ thì thấy giường lại bắt đầu rung!
Cmn còn chưa đủ hả?
Cô sắp phát điên rồi. Tên kia bị cái gì kích thích thế? Không biết mệt là gì sao?
Tư Hạo nắm chặt thứ bên dưới, mạnh mẽ di động, giường không ngừng rung chuyển làm Di Giai không thể không tưởng tượng đến cảnh diễm lệ nào đó đang diễn ra ở phía sau, nhưng cụ thể thế nào lại không dám quay đầu nhìn. Khi lên đỉnh, Tư Hạo nhịn không được rướn hông lên, động tác đâm mạnh vào không khí, bắn ra toàn bộ. Sắc mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt phủ một tầng sương mờ, quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn đang giả vờ ngủ, viền môi mỏng khẽ nhếch lên mấp máy tạo nên âm tiết "Sergi..." nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn đã lấy lại sự tỉnh táo, Tư Hạo không để ý đến một giây vừa rồi mình bị làm sao, vừa trải qua kích thích cực độ, hô hấp hắn vẫn chưa bình ổn lại.