"Không cãi với ngươi, ngươi mau mở hành tinh kia ra cho ta xem với"
"Mở? Làm thế nào?" Di Giai bật dậy cầm lấy viên hành tinh trên bàn xoa xoa trong lòng bàn tay
"Ngươi truyền một chút linh hồn chi lực cho nó để nó nhận chủ."
Cô làm theo, lập tức hành tinh thoát khỏi tay cô rồi lơ lửng giữa không gian, xung quanh tản ra một luồng mây khói mờ ảo, phát ra ánh sáng.
Nhìn hành tinh đẹp đẽ trước mắt, cô vô thức vươn tay chạm vào, lập tức bị một sức hút mạnh kéo vào.
Lúc mở mắt, cô đang đứng ở một con hẻm nhỏ, thẻ đen thì dính trên lưng áo cô phấn khích:"Vào bên trong rồi!" Gỡ thẻ đen xuống rồi bước ra ngoài, cô kinh ngạc.
Đây là một khu ổ chuột, xung quanh nhếch nhác bẩn thỉu, một vài đứa trẻ bới tới lui trong đống rác nhặt ra một cái đùi gà mốc liền sốt ruột giấu đi, mấy căn lều nhỏ bẩn thỉu rách rưới ở khắp nơi. Khi cô xuất hiện liền hấp thụ mọi ánh nhìn vì cô quá mức sạch sẽ so với người nơi đây.
Còn chưa kịp định hình, vài người đàn ông đã nhìn cô bằng ánh mắt bất thiện, vồ tới chụp lấy cô rồi gào:"Lại đến? Muốn chết sao??? Phải giết một đứa chúng nó mới biết sợ!!!"
Mặt Di Giai ngu đi, không hiểu chuyện gì liền sắp bị đánh trói.
Khi Tề Húc đi đổi thuốc trở về, anh ta kinh hãi. Trước mặt anh là đám thanh niên lẫn trung niên già trẻ nằm bẹp dưới đất mặt mũi sưng húp, đám trẻ con và phụ nữ thì trốn trong lều chỉ dám hé nửa đầu ra nhìn. Vài người đang nằm lê lết thấy anh về thì gào lên:"Đại ca... huhuhu... cô ta rât ghê gớm." rồi chỉ vào một cô gái mặc đồ trắng thả tóc đang đứng dựa vào tường, dáng vẻ lười nhác đang nhìn anh.
Tề Húc sửng sốt:"Đây là...xảy ra chuyện gì?"
Ngồi đối diện trong căn lều rách nát, Tề Húc gãi đầu liên tục xin lỗi. Theo lời anh ta nói, Di Giai hiểu được đôi chút, phân giai cấp ở thời đại này rất gay gắt, vua chúa và quý tộc bóc lột tầng lớp của anh ta đến kiệt quệ, cứ một thời gian bọn nhà giàu gần khu vực này lại phái người đi đòi bọn họ nộp cống hiến, nếu không nộp sẽ bắt đi một đứa trẻ về hành hạ. Mà vừa phải nộp thuế cho vua vừa nộp cho quý tộc thì mọi người dĩ nhiên sống chẳng dễ dàng gì, người chết đói ngày càng nhiều, dịch bệnh gần đây còn nổi lên nơi ổ chuột này, mà bọn quý tộc phía trên vẫn chẳng màng, thu gấp đôi thuế, người khu vực này đã chịu không nổi nên mấy ngày nay liên tục uy hiếp mấy người của bọn quý tộc phái xuống thu thuế, ban nãy cũng hiểu nhầm thân phận cô.
Di Giai trầm ngâm hỏi:"Mọi người mắc bệnh gì?
Tề Húc khoảng 25 tuổi, thở dài lắc đầu dẫn cô vào căn lều khác, nơi này nằm một cô bé 12 13 tuổi, trên thân cô bé đắp một mảnh vải nâu sờn bẩn, anh ta nói cô đợi chút rồi cầm thuốc vừa mua được đem đi giã nát pha với nước rồi nâng cô bé dậy đút cho uống, khi vải trượt xuống, Di Giai thấy cô bé gầy yếu, trên tay và cổ nổi đầy nốt đỏ ghê người, nhíu mày hỏi:"Có nhiều người mắc bệnh không?"
"Rất nhiều."
Cô đi tới bên giường, vươn tay sờ vào cánh tay mảnh khảnh đầy nốt của cô bé, bỗng nhiên các nốt đỏ thu lại nhanh chóng bằng mắt thường có thể thấy, từ tay lên mặt rồi hoàn toàn không còn giấu vết. Di Giai giật mình thu tay lại. Tề Húc thì đánh rơi vỡ cả chén kinh hãi nhìn cô, tròng mắt anh ta trợn tròn như thể sắp lòi ra, ngã cái bịch xuống đất:"Cô... cô...."
Di Giai cũng sững sờ nhìn tay mình, âm thanh thẻ đen chợt vang lên trong đầu:"Ngạc nhiên cái gì? Đây là trong hành tinh của cô, chỉ là một loại bệnh nhỏ, cô muốn nó biến mất nó liền biến mất thôi mà."
Cô đã được thẻ đen thông não nhưng thanh niên trước mắt thì chưa, anh ta kinh hãi đến lắp bắp không nói nổi chữ tiếp theo. Cô đành giả vờ cao thâm mà ngồi lên giường, ánh mắt uy hiếp:"im miệng"
Dùng tay bịt mồm, anh nói nhỏ:"Cô... là thần tiên sao?"