Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 87: Xin chào! Baba



Huy hiệu hình bông hoa đỏ có nhụy là viên ngọc đen đeo trên ngực lập tức nổi bật trong bộ y phục trắng. Thẻ đen mở ra cánh cổng, cô nhặt thẻ đen trên bàn nhét vào tay áo, bước vào.

Thành Kim Bảo.

Chủ phe phái xây thành bằng cách mua từ chủ hệ thống những khối không gian vuông vức, mỗi khối bằng phòng ở bình thường của nhiệm vụ giả, chủ phe phái dựa vào nó để dựng lên một thành trì theo ý mình. Vừa bước vào Di Giai đã tưởng mình nhìn nhầm, Thành Kim Bảo lại là một tòa lâu đài, cô đứng giữa lâu đài người qua kẻ lại, hết sức bàng hoàng.

Lâu đài ánh lên sáng vàng như thể muốn khoe nó có bao nhiêu trân quý, có bao nhiêu tiền được đập vào, trên cột đá còn có đá quý. Không gian lâu đài được thiết kế hình tròn vô cùng lớn, xa xa còn có bậc cửa đi đến một phòng khác. Bày trí trong phòng làm người ta nghĩ tới viện bảo tàng, khác ở chỗ nơi đáng lẽ bày trí đồ cổ thì lại là sạp hàng người ta bày ra đồ bán.

"Đây là khu bán hàng của nhiệm vụ giả, qua phòng khác là khu bán hàng của chủ phe phái. Hắn tự mở cửa hàng trong thành của mình kiếm thêm chút đỉnh."

Di Giai ồ lên, cô lướt qua vài món đồ trên quầy, không thấy gì bắt mắt đổi lại càng ngày càng nhiều ánh mắt chú ý cô, cô vội vã rời đi. Phải đi một khoảng khá xa mới tới phòng khác, mỗi phòng cách nhau một bậc thềm cao tới đầu gối.

Phòng sau được kết cấu như một con đường thẳng rộng rãi, 2 bên còn có phòng trà, phòng ca nhạc, chắc hẳn như quán trà với quán bar ở các thành khác, cô rẽ vào một quán nước thử, vừa đẩy cửa bước vào liền ngây người.

Quả thực hôm nay cô bị bất ngờ hết lần này đến lần khác, phòng trà trước mắt quá rộng, bàn ghế đâu đâu cũng ánh vàng, trông như bữa tiệc của các quý ông quý bà mặc dù ngồi trên đó là đủ thể loại nhiệm vụ giả đến từ các thời kỳ khác nhau. Ai ngồi lên bàn trà đều tạo cho người ta có cảm giác:"Ta quý tộc, ta giàu có."

Cô bình thản bước vào, nội tâm lại gào thét, chủ phe phái đúng là có thẩm mĩ cao, bông hoa đặt trên mỗi bàn lại là một loại hoa khác, nhưng đều cực kỳ đẹp mắt. Đột nhiên xa xa, cô thấy bóng dáng người quen, vô thức tiến về phía đó.

Bên bàn trà nơi góc phòng, Lập Thành đang nói chuyện thì vai bị vỗ một cái, hắn cau chặt mày, người ngồi đối diện với hắn cũng sửng sốt. Ai chẳng biết Lập Thành lạnh lùng khó gần ghét động chạm thế nào. Lập Thành quay lại, nhìn chằm chằm Di Giai và tạo hình của cô, lạnh nhạt:"Ngươi là?"

Di Giai cười thầm, giả bộ kinh ngạc che miệng, đau đớn diễn:"Lập Thành... không phải anh nói anh có việc bận không thể gặp em sao? Thì ra... là hẹn người khác..."

Lập Thành đen mặt định nói, người đối diện hắn đã bật cười, giọng quái dị như đang đè nén không thất thố:"A? Vậy sao..."

Lúc này Di Giai mới nhìn người đối diện, vừa nhìn liền kinh ngạc, đây không phải chủ phe phái sao? Tên là... là gì ấy nhỉ...

Lập Thành không phải người kiên nhẫn, rút súng từ hông định bắn cô nát đầu, chủ phe phái vội ngăn cản:"Chắc vị cô nương này nhận lầm người thôi...khụ.. Lập Thành ngươi đừng nóng, ngồi xuống có gì từ từ nói..khụ..."

Di Giai cũng bừng tỉnh, gật đầu lia lịa nói:"Đúng đúng. Có gì từ từ nói."

Hắn nhíu chặt mày đến nỗi có thể kẹp chết được một con ruồi:"Lầm người còn kêu đúng tên?"

Trước khi tên Lập Thành cứng ngắc không biết đùa giỡn này thật sự bắn xuyên đầu cô, cô ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài:"Không trêu ngươi nữa, là ta. Ba à lâu rồi không gặp ngươi, ngươi càng ngày càng nóng tính."

Chủ phe phái tưởng cô lại đùa giỡn, nhưng thấy chân mày Lập Thành giãn ra, anh lập tức tự sặc, mất hết dáng vẻ quý tộc mà ho:"khụ khụ... quả thật là...con cậu? Cậu có con lúc nào?"

Lập Thành không để ý đến hắn, nhìn cô từ đầu đến chân:"Sao lại thành dáng vẻ này? Cả mặt đều thay đổi?"

"Chuyện dài lắm..." không muốn kể trước mặt người ngoài, cô rời chủ đề:"Ngươi với chủ phe phái đang rủ nhau làm việc xấu sao?" Ngồi ở góc phòng u u ám ám.

Chủ phe phái Phương Tôn lập tức lấy lại phong thái cao thâm, thần bí nói:"Không sai."

"Cậu..." Lập Thành nhíu mày

"Chúng tôi đang có một nhiệm vụ rất khó khăn, phần thưởng cũng rất lớn, cô muốn tham gia không?" Anh ngắt lời Lập Thành, nói bằng giọng dụ hoặc. Ban nãy đã bàn qua nhưng Lập Thành lại phản đối anh, nói rằng nhiệm vụ này không rõ ràng, sợ rằng chứa nhiều cạm bẫy, bây giờ xuất hiện 1 cô nương trông có vẻ thân thiết với Lập Thành... đúng hơn là, từ trước tới giờ anh mới lần đầu thấy Lập Thành bị con gái chạm mà không nổi khùng, bèn dụ dỗ cô, anh tin là nếu cô đi, thì Lập Thành sẽ có thêm lý do để đi theo.

"Không đi." Di Giai thẳng thừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.