Trong căn phòng tối tăm, góc tối u ám nhất, hắn cứng người không nhúc nhích để nàng ôm mình, tình cảnh này, đều không trong dự đoán của hắn, cũng bởi vậy mà hắn chưa chuẩn bị nên ứng đối như thế nào, lại nên nói những gì.
Nhìn đi, khi hắn bóc ra tất cả lớp ngụy trang lấy bản thân mình gặp người, hắn sẽ ngu dốt không biết làm gì để người ta thích mình, hắn, vốn nên hèn mọn như thế, nhỏ bé, ngay cả hắn cũng coi thường bản thân mình.
Bạch Tửu lại cầm ấy cánh tay hắn vòng qua thân thể mình, nàng vỗ vỗ tay hắn, lại giang hai tay ôm lấy eo hắn, sau đó lại chui vào trong lòng hắn, dựa một bên má vào trong ngực hắn, cuối cùng mới thoải mái thở ra một hơi, coi như không cảm giác được từ lúc cô nắm lấy tay, nam nhân này đã không dám thở mạnh.
Bạch Tửu chỉ lo bản thân mình thoải mái là được, cũng mặc kệ hắn có thoải mái không, nàng thích ý hỏi: "Ngươi và gia gia của ta có ân oán gì?"
"Ta và hắn không có ân oán."
"Vậy vì sao gia gia ta lại có ý kiến rất lớn với ngươi?"
Hương thơm trên người nàng quanh quẩn bên chóp mũi hắn, không ngừng nhiễu loạn tâm trí hắn, loại cảm giác này, hắn không cảm giác được từ những con rối đó, loại cảm giác này, còn làm hắn trầm luân hơn so với khi tưởng tượng.
Bạch Tửu không nghe thấy hắn trả lời, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang thất thần, nàng lại kéo kéo góc áo hắn, "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Hắn hoàn hồn, ánh mắt chạm vào ánh mắt nàng, hắn lại cuống quít hơi hơi nghiêng mặt đi, nói: "Sứ mệnh của những người trong sư môn của Bạch Câu là bắt ta lại."
"Vì sao bọn họ lại đuổi bắt ngươi?"
"Bọn họ nói, ta là đại ma đầu."
Bạch Tửu rất khó tưởng tượng, một người chỉ thích ngồi trong góc tường chơi với con rối sẽ là đại ma đầu, nàng cầm lấy một sợ tóc dài của hắn, không chút để ý hỏi: "Ngươi đã làm những chuyện xấu gì?"
"Thật lâu trước kia, một người giang hồ không có hai chân bảo ta giúp hắn chữa hai chân."
"Sau đó thì sao?"
"Ta nói cho hắn biết, ta chỉ có thể đổi chân cho hắn."
Bạch Tửu không nói gì, nàng có thể đoán được những chuyện tiếp theo
Hắn nhíu mày, "Ta chữa chân cho hắn xong, lại không biết vì sao có người bắt đầu nói ta là người xấu."
Hắn không rõ, không phải hắn đã cứu người, đang làm việc tối à? Sách nói giúp người làm niềm vui, thích giúp đỡ mọi người sẽ được mọi người yêu mến, nhưng hắn cũng không được yêu mến.
Bạch Tửu nhìn sợi tóc đang ở trên tay mình, lại rũ mắt nhìn mái tóc trước ngực mình, nàng lại hỏi: Ngoại trừ chuyện này, ngươi còn làm chuyện gì mà người ta nói ngươi là đại ma đầu?"
"Rất nhiều năm trước, ta gặp một vị nữ tử đang khóc ở bờ sông, nàng bị phu quân của nàng đánh, còn nói hận không thể giết chết vị phu quân tam thê tứ thiếp đó."
Bạch Tửu im lặng một lát, "Vì thế nên ngươi giết phu quân của nữ tử đó."
"Ân." Hắn thản nhiên gật đầu, nhưng lại khó hiểu, "Ta giúp nàng, nhưng nàng không cảm ơn ta, còn nói ta là kẻ thù giết phu quân nàng ta, muốn giết ta."
Hắn thật sự không hiểu, hắn lại làm một chuyện tốt, nhưng kết quả là không có ai cảm ơn hắn
Bạch Tửu có thể đoán được những chuyện này hắn làm không ít, người tìm hắn trả thù càng ngày càng nhiều, trên tay hắn càng ngày càng nhiễm nhiều máu tươi, vậy nên mới có cái danh hiệu "đại ma đầu" này.