Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 106: Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (43)



Edit: Ư Ư

"Nhưng mà... Ta cũng không thể nhìn gia gia vì cứu ta mà..."

"Không phải vì nàng." Hắn do do dự dự nhưng cuối cùng vẫn nâng tay lên, đặt lên đầu nàng, thấy nàng cũng không có biểu tình đau đớn, hắn biết mình đã thành công, hắn nói: "Từ đầu đến cuối, Bạch Câu chỉ vì chính bản thân mình."

Bạch Câu che chở Bạch Tửu như thế, bảo vêh Bạch Tửu, đơn giản là vì giảm bớt cảm giác tội ác của mình, cả đời đều sống trong sự áy náy và đau khổ, nếu không làm chuyện gì đó thì sớm đã bị bức đến điên.

Bạch Câu không biết hậu quả khi làm thân thể mình trở lại lúc còn trẻ sao?

Đương nhiên biết, có lẽ hắn cũng có thể coi như đây là một lý do để đi gặp Tiểu Cửu, ít nhất hắn chết vì đã cứu Bạch Tửu, tới nơi chín suối, có lẽ Tiểu Cửu sẽ không giận hắn.

Bạch Tửu bừng tỉnh, nàng chỉ cảm thấy mọi chuyện vì nàng mà gây ra, nàng chỉ muốn phụ trách mà thôi, nàng nâng mắt hỏi hắn, "Vậy còn ngươi? Tên của ngươi là gì?"

"Ta không nhớ." Hắn đã sống một mình rất lâu rồi, chưa bao giờ có người gặp hắn, còn gọi tên của hắn, theo thời gian trôi đi, hắn cũng quên mất, một cái tên mà thôi, cũng không phải chuyện quan trọng, hắn cầm lấy tay nàng đặt lên khuôn mặt của mình, "Nàng muốn gọi ta là gì đều được."

Lúc mới đầu thấy hắn ngay cả nói cũng không nói được, bây giờ đã biết nói ngọt rồi, năng lực học tập năng lực và năng lực khôi phục của nam nhân này đúng là không thể khinh thường.

Bạch Tửu suy nghĩ một lát, nói: "Ta thích ngươi là do Giang Lưu dựng lên, vậy về sau ta sẽ gọi ngươi là Giang Lưu."

"Được." Hắn ngoan ngoãn gật đầu, không có ý kiến.

Bạch Tửu đặt tay lên mặt hắn, nàng nhìn mắt phải của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Còn có thể khôi phục đôi mắt của ngươi không?"

"Không thể." Hắn chậm rãi lắc lắc đầu, mắt trái ảm đạm, "Nếu nàng không thích cái dạng này thì sau này ta sẽ dùng con rối ở bên cạnh nàng."

"Nếu ngươi còn dám dùng con rối ở bên cạnh ta, ta sẽ đốt trọi cái căn phòng này của ngươi!"

Thân thể hắn run lên, trước mặt nàng, hắn nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.

"Ngươi nghe cho rõ đây." Bạch Tửu cúi người nâng mặt hắn lên, từng câu từng chữ rõ ràng: "Ta cũng không cảm thấy bộ dạng này của ngươi xấu, sau khi ở bên cạnh ta ngươi cũng không được nói như vậy nữa, bởi vì ta không thích nam nhân tự ti."

Hắn giống như một tiểu tức phụ ngồi trong góc tường bị trượng phu dạy dỗ, thong thả gật đầu, lại nhẹ giọng nói một chữ được.

Bạch Tửu lại cảm thấy hình như mình đã làm hắn sợ rồi, nàng hơi cảm thấy có lỗi nhưng lại không thể phủ nhận bộ dáng tội nghiệp này của hắn rất đáng yêu, nàng không nhịn được lại "Bẹp" một tiếng hôn lên môi hắn.

Hắn ngốc.

Ngay cả lúc ngốc cũng rất đáng yêu.

Bạch Tửu bật chế độ mạnh mẽ lại thò lại gần hôn chóp mũi hắn, nàng có thể cảm giác được cành tay đang ôm eo nàng cứng đờ, lại nhìn hắn, lúc này khuôn mặt tái nhợt đã ửng hồng, lúc này không chỉ giống như tiểu tức phụ bị dạy dỗ, còn giống như tiểu tức phụ bị ác bá làm nhịc.

Bạch Tửu nhìn thấy mắt phải của hắn, cũng không muốn đùa hắn nữa, chỉ là biến thành một mảnh nhu tình, nàng thu liễm biểu tình hung dữ, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt phải của hắn, nhẹ giọng nỉ non, "Đừng lo lắng, ta sẽ không rời khỏi ngươi, chỉ là ngươi không thể làm những chuyện có hại với bản thân nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.