Bạch Tửu ôm chặt eo anh đáng thương nói: "Anh nỡ nhìn em đói chết hả?"
"Em sẽ không đói chết." Anh nói: "Trên mặt đất còn có rất nhiều đất, em sẽ không đói chết được."
Cô cọ cọ mặt vào lưng anh, giọng nói lại mềm mại hơn một chút, "Em cũng không muốn nói dối, đều là do anh lúc trước dẫn em đi gặp cha mẹ anh, lúc đấy em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đến bây giờ vẫn không dám nhìn thấy họ."
Cô vừa nhìn thấy cha mẹ Hứa là lại cảm thấy tội lỗi vì mình đã lừa đi con trai của họ
Hứa Khâm cũng biết cô đang rối rắm vấn đề này, anh xoay người ôm cô vào trong lòng, "Nếu tôi nói trước với em thì em sẽ chẳng bao giờ dám đi gặp cha mẹ tôi."
Bạch Tửu nghĩ nếu đổi lại vị trí, con trai của cô học cấp ba mà lại tìm một người bạn gái lớn tuổi thì chắc chắn cô sẽ dùng gậy đánh uyên ương, đây cũng là cách làm của người bình thường, vậy nên cô mới cảm thấy tội lỗi và không dám gặp bọn họ.
Cô rũ mắt dựa vào ngực anh không nói gì.
Anh vuốt tóc cô, đôi mắt hờ hững lúc này lại dịu dàng như một hồ nước mùa thu, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, cha mẹ anh cảm thấy không ổn nhưng bọn họ biết, anh đã quyết định thì sẽ không thay đổi."
Đặt câu nói con nhà nghèo sớm hiểu chuyện trên người Hứa Khâm cũng rất thích hợp, anh hiểu chuyện sớm, từ lúc nhỏ đã biết không thể dựa vào cha mẹ mà phải tranh thủ để có được thứ mình muốn, vậy nên anh mới dùng thời gian rảnh để kiếm tiền, cha mẹ anh cũng biết anh trưởng thành hơn so với những người cùng lứa tuổi, anh thích một người, ban đầu Bạch Tửu chỉ cho anh rằng anh chơi đùa nhưng cha mẹ anh lại biết anh thật sự nghiêm túc.
Cha mẹ anh cũng từng nói chuyện với nhau, nói không chừng anh sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại với cái tính cách này, vậy mà anh đã nhanh chóng dẫn bạn gái về ra mắt hai người làm tâm trạng cha Hứa và mẹ Hứa rất là vi diệu.
"Vậy..." Bạch Tửu hơi hơi ngước mắt, "Cha mẹ anh thật sự không ghét em à?"
Anh lắc đầu rồi nói: "Tiểu Thu còn hỏi sao anh lại tìm thấy chị gái xinh đẹp như vậy làm bạn gái."
Lúc đầu Bạch Tửu còn nghĩ ngày nào đó sẽ bí mật gõ gõ đầu cậu, nhưng thấy ánh mắt của cậu bé không tồi nên cô quyết định bỏ qua.
Nhớ tới bây giờ vẫn còn đang ở trong trường nên cô vội vàng kéo giãn khoảng cách, cũng may bây giờ không còn sớm nên mọi người đã vào trong phòng học gần hết, cô thanh thanh giọng rồi nói: "Chúng ta đi vào trong phòng học trước đã."
"Không cần đi lấy đồ nữa à?"
Bạch Tửu lườm anh rồi hừ một tiếng: "Không cần."
Cô bước về phía trước, trong mắt Hứa Khâm tràn đầy ý cười im lặng đi theo phía sau.
Nơi xa có một người đàn ông văn nhã đứng dậy từ trong một góc, hắn hơi hốt hoảng đẩy đẩy kính rồi nghi ngờ mình đã xuất hiện ảo giác.
Nếu không thì sao hắn lại nhìn thấy học thần Hứa Khâm, người đứng đầu toàn trường, tính cách quái gở đến nỗi coi học tập là người yêu đang thân mật với Bạch Tửu!?