Bạch Tửu nhìn biểu tình thỏa mãn của Kỳ Phụng khi được ăn đồ ngọt, cô lại một lần khẳng định điểm này, khi ra khỏi nhà hàng, yên lặng quyết định sau này phải nghiêm khắc khống chế lượng đồ ngọt của anh.
Trở lại chung cư, Bạch Tửu và Kỳ Phụng ngồi trên sô pha, hai người nhìn về phía trước, không khí trầm mặc một lúc lâu.
Bởi vì Bạch Tửu bỗng nhiên ý thức được kết hôn không phải ai ở nhà người đó, kết hôn, vậy hai người phải sinh hoạt cùng nhau, nói một cách khác, mỗi một buổi sáng bọn họ sẽ cùng thức dậy trên một chiếc giường.
Sự thật chứng minh, khi quyết định kết hôn chớp nhoáng cô cũng không nghĩ tới vấn đề này, là do trên đường về, cô phát hiện Kỳ Phụng lái xe không đúng đường về nhà, cô hỏi một câu: "Chúng ta đi đâu?"
"Nhà anh."
Bạch Tửu bỗng nhiên ý thức được vấn đế mình chưa suy nghĩ tới, cô yêu cầu Kỳ Phụng đưa cô về chung cư, mà bây giờ hai người bọn họ đã ngồi trên sô pha hơn mười phút, hai người đều không nói gì, không khí quỷ dị.
Nhưng càng quỷ dị hơn là, dưới bầu không khí này, anh còn nắm tay cô không buông ra.
Bạch Tửu mẫn cảm cảm giác được, hình như anh đang tức giận.
"Khụ..." Bạch Tửu không chịu được sự im lặng này nên thấp giọng ho khan một tiếng, cô thanh thanh giọng nói, nhìn về phía hắn, "Kỳ Phụng, tuy em cảm thấy yêu cầu của em hơi quá đáng, nhưng em vẫn phải nói, trước mắt chúng ta phải duy trì trạng thái hôn nhân bí mật."
Kỳ Phụng chậm rì rì nhìn về phía cô, không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Bạch Tửu áp lực cười, "Cái kia... Em là người nổi tiếng mà, đột nhiên kết hôn, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với cả hai chúng ta."
Anh không nói, ánh mắt cũng không dao động chút nào.
Cô lại thanh thanh giọng nói, "Em hứa với anh, chờ em lấy được ảnh hậu, em sẽ lập tức công bố tin kết hôn."
Yêu đương, nhiệm vụ, cô đều phải làm, ai biết sau khi tuyên bố kết hôn, sẽ có chuyện gì xảy ra trong giới giải trí, cho dù không có, cha mẹ cũng sẽ tìm gặp Kỳ Phụng, bởi vì trong mắt bọn họ, đứa con gái duy nhất phải đi con đường liên hôn mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất, mà Bạch Tửu lại không nói một tiếng gả cho một chức nghiệp tuyển thủ, trong suy nghĩ của những người già, chơi game là không làm việc đàng hoàng.
Đôi mắt Kỳ Phụng ảm đạm, anb chậm rì rì phun ra một chữ: "Ừm."
Cách đồng ý này chỉ làm người cảm thấy anb đáng thương, nói như thế nào nhỉ? Giống như là một người đàn ông ở bên ngoài có một người phụ nữ, lại nói với người phụ nữ đó không thể công khai, vì sao? Bởi vì người phụ nữ đó chỉ là người thứ hai.
Bạch Tửu nói thầm vài lần không thể mềm lòng, vì thế cô không sửa miệng: "Nhẫn nại là tạm thời, sau này em sẽ bồi thường cho anh."
"Ừm." Anh rũ mắt, cảm xúc hạ xuống, giống như có thể nhìn thấy hai cái tai lông xù trên đầu anh đang cụp xuống.
Bạch Tửu nhìn thẳng, "Anh như vậy em cũng sẽ không mềm lòng đâu."
Anh nhẹ nhàng gật đầu, lần này ngay cả câu trả lời có lệ cũng không có, ước chừng là chấp nhận số phận không bình đẳng này.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Trong lúc abcxyx anh Kỳ muốn chị Bạch gọi mình là gì???