Đối với người không quý trọng mạng sống của mình, cho dù là nữ tử, Bạch Tửu cũng không thương hương tiếc ngọc(*), sẽ duỗi tay túm chặt nha hoàn muốn đi tìm đường chết này, thuần túy cũng là vì phản xạ có điều kiện.
Bạch Tửu trong lòng thở dài, một thiếu nữ đang độ tuổi trẻ đẹp, làm sao lại phải đi dây dưa với một ông chú trung niên chứ? Cho dù người này có tiền có địa vị, nhưng ở bên nhau không cảm thấy không khoẻ sao?
Nghĩ vậy, nghe thấy giọng nói của người bên cạnh Bạch Tửu cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Bộ quần áo màu xanh đen sạch sẽ lưu loát phác họa ra thân hình thon dài, viền áo được thêu hoa văn tinh xảo, đại khí hào hùng, mái tóc đen dài được một dải lụa màu đen buộc lại, thanh nhã cao quý, gương mặt như được điêu khắc làm ánh nắng rực rỡ nhất của bầu trời cũng phải thất sắc, cả người mang theo hơi lạnh, mang theo sự tôn quý và lạnh lẽo của những người đứng trên cao.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt của nàng, nam nhân rũ mắt, tầm mắt thanh lãnh kia dừng ở trên người nàng, làm nàng không tự giác được mà đứng thẳng thân thể, cảm giác này giống như lúc chủ nhiệm lớp đang kiểm tra bài cũ vậy.
Bạch Tửu yên lặng thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đồng thời trong lòng cũng phỉ nhổ bản thân một phen.
Nam nhân này thoạt nhìn cũng chỉ tầm hơn ba mươi, đúng là ba mươi, thật sự không giống như "cây khô gặp mùa xuân" trong tưởng tượng của nàng, cũng khó trách nha hoàn này vội vàng muốn leo lên.
Nói cổ nhân đều kết hôn sớm, sinh hài tử cũng sớm, công công thoạt nhìn trẻ tuổi cũng là điều đương nhiên
Không khí rơi vào im lặng
Bạch Tửu thấy Giang Lưu cũng không có ý định mở miệng, sắc mặt nha hoàn kia so với khóc còn khó nhìn hơn, Bạch Tửu vẫn tương đối khoan dung với nữ tử, tuy rằng nàng rất không thích những người lấy tính mạng mình để uy hiếp gì đó, nhưng xét thấy nha đầu này không oán không thù gì với mình, lại còn gặp nhau trong tình cảnh xấu hổ như vậy, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Vì thế Bạch Tửu không ngại cho nha hoàn này một cái bậc thang, nàng duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu, tỏ vẻ kinh ngạc, "Cây trâm của ta không thấy, nhất định là trên đường đi tới đây đánh rơi, bây giờ ngươi hẳn là không có chuyện gì?"
Nha hoàn dừng một chút, vẫn thành thật lắc lắc đầu.
"Vậy ngươi nhanh chóng đi tìm cây trâm cho ta, chờ ngươi tìm lại, ngươi lại đi tìm chết, được không?"
Nha hoàn sắc mặt quái dị hành lễ, "Vâng, nô tỳ sẽ đi tìm ngay."
Giống như là nuốt phải ruồi bọ, nha hoàn mang theo tâm tình một lời khó nói hết, giống như sau lưng có người đang đuổi theo, xoay người nhanh chóng rời đi.
Bạch Tửu thấy Giang Lưu cũng không có ý kiến gì, nàng suy đoán Giang Lưu cũng không quan tâm tới sự sống chết của nha hoàn này, nàng xoay người, cúi đầu rất là phù hợp với hình tượng ốm yếu của mình, yếu đuối nhỏ giọng nói: "Xin lỗi vì đã quấy rầy sự thanh tịnh của người."
"Không sao." Giọng nói của Giang Lưu lạnh lẽo giống như con người của hắn vậy.
Bạch Tửu định cáo lui, nhưng hắn cũng là trưởng bối biết quan tâm, hắn lại hỏi: "Tiện Ngư có tốt với ngươi không?"
Bạch Tửu thường xuyên ở trong phòng, Giang Lưu cũng không gặp nàng nhiều, bây giờ gặp, quan tâm con dâu vài câu cũng bình thường.
"Rất tốt." Giọng nói của Bạch Tửu rất nhẹ, cái thân thể ốm yếu này làm nàng làm gì cũng chậm chạp, một khi nóng nảy, phỏng chừng sẽ nôn ra máu luôn ấy chứ.
Do chiều cao chênh lệch, hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn nàng, nhưng thấy thân thể nàng tinh tế gầy yếu, dường như một cơn gió thổi tới cũng có thể thổi bay nàng.