Hắn nhanh chóng thu tay lại, lại lui về phía sau một bước, động tác vừa nãy hình như cũng không mang theo tình cảm nam nữ, cũng chỉ là trưởng bối che chở cho vãn bối mà thôi.
Giang Lưu nói: "Ta đưa ngươi về nghỉ ngơi."
Có lẽ là ánh trăng tối nay quá ôn nhu, được ánh trăng ôn nhu chiếu xuống, hắn cũng ôn nhu hơn một phần.
Bạch Tửu còn nghĩ tới nhiệm vụ của mình, cũng không muốn về phòng cho lắm, nhưng bây giờ vừa gặp Giang Hành và Giang Lưu, nàng lại nói muốn ngắm trăng trong cái mai viên âm trầm này, cũng sẽ làm người nghi ngờ, vì thế, nàng chỉ có thể gật gật đầu, nói một từ "vâng".
Trên đường trở về hai người đều im lặng, Bạch Tửu không tìm thấy đề tài, không biết nên nói gì, mà Giang Lưu vốn là người ít nói, người khác không nói với hắn, hắn có thể vẫn cứ im lặng như vậy.
Không khí rất xấu hổ.
Bạch Tửu đi phía sau hắn, một đôi mắt không tự chủ được mà nhìn về phía tay hắn, đương nhiên lại nghĩ tới cảm giác khi hắn nắm tay nàng, phát hiện ra mình đang nhìn chằm chằm một người nam nhân, Bạch Tửu vội thu hồi ánh mắt, nàng không thể không tìm một đề tài để phân tán lực chú ý của mình.
"Đại tướng quân."
Giang Lưu đi phía trước "Ân" một tiếng.
"Nghe gia gia nói quen biết lão tướng quân, vậy có phải Đại tướng quân cũng quen phụ thân ta không?"
"Ở trong triều gặp qua vài lần." Trước kia Giang Lưu đều chinh chiến sa trường, gần đây biên cương yên ổn, hắn mới trở về kinh thành, hắn vì bảo vệ quốc gia làm không ít cống hiến, hoàng đế đương triều cho hắn và Giang Lâm Uyên nghỉ ngơi một thời gian, bọn họ nếu không có việc gì cũng có thể không lên triều, cũng bởi vậy tuy cùng làm quan, nhưng số lần Giang Lưu và Bạch Lãng gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bạch Tửu nói thầm người nam nhân này đúng là tích tự như kim, nếu nàng không hỏi, hắn thật sự không nói gì, nàng bỗng nhiên nhớ tới Giang Lâm Uyên, thanh thanh giọng nói, lại giống như thuận miệng nhắc tới, cười nói: "Ta thấy tuổi của Thiếu tướng quân cũng không nhỏ, Đại tướng quân chưa định tìm một vị thê tử môn đăng hộ đối cho Thiếu tướng quân sao?"
Bước chân Giang Lưu hơi dừng lại, "Quân vụ bận rộn, thật sự chưa nghĩ tới chuyện này."
Nếu không phải Bạch Tửu và Giang Tiện Ngư bị người "bắt gian", vậy hôn sự của Giang Tiện Ngư, Giang Lưu càng không nghĩ tới.
Bạch Tửu nhớ trong cốt truyện, cả phủ tướng quân đều là pháo hôi, Giang Lâm Uyên Thiếu tướng quân là người mà vị xuyên qua kia yêu, mà chuyện Bạch Tửu bị bắt gả cho Giang Tiện Ngư, vị xuyên qua này cũng giúp không ít, Bạch Tửu cười, "Ta nghe nói Vãn Dương quận chúa của Trưởng công chúa thiên hương quốc sắc, lại thông tuệ khả nhân, nhìn toàn bộ kinh thành, phỏng chừng cũng chỉ có Vãn Dương có thể xứng đôi Thiếu tướng quân."
"Lâm Uyên sẽ không thích."
Bạch Tửu cảm thấy ngoài ý muốn vì ngữ khí chắc chắn của hắn, còn nhớ trong cốt truyện, Vãn Dương quận chúa gặp Giang Lâm Uyên một lần đã nhớ mãi không quên, vị này cũng không phải là công chúa thật, vì thế đánh bạo theo đuổi Giang Lâm Uyên, nhưng Giang Lâm Uyên lại không nóng không lạnh, nguyên nhân tự nhiên cũng giống Giang Tiện Ngư đời trước, trong lòng Giang Lâm Uyên có người khác.
Nguyên văn cũng không nói rõ người trong lòng Giang Lâm Uyên là ai, nhưng cũng ám chỉ, hình như người này cũng là... Bạch Tửu?
Bạch Tửu ngẫu nhiên nhớ tới, người trong lòng Giang Lâm Uyên còn không phải là nàng sao? Y liên tiếp cự tuyệt Vãn Dương quận chúa, nhưng sau khi Vãn Dương quận chúa ở bên Tứ hoàng tử, y lại đột nhiên phát hiện ra mình đã sớm động tâm với Vãn Dương quận chúa, nhưng lúc này đã muộn.