Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 86: Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (26)



Edit: Ư Ư

Cuối cùng, Giang Lâm Uyên chết trận ở sa trường.

Cốt truyện xảy ra trên người Giang Lâm Uyên, quả thật là phiên bản của Giang Tiện Ngư.

Bạch Tửu đứng im, không đuổi kịp Giang Lưu, Giang Lưu xoay người xem nàng, thấy biểu tình của cô phức tạp một lời khó nói hết, hắn hỏi: "Sao vậy? Thân thể lại không thoải mái sao?"

Bạch Tửu im lặng lắc lắc đầu, ngước mắt nhìn Giang Lưu thở dài một hơi, hai nhi tử của hắn, thế nhưng đều là pháo hôi để nữ chính và bạn thân của nữ chính thúc đẩy cảm tình, nàng cảm thấy một vai ác như mình còn không thảm như hắn.

Nhưng nghĩ đến Giang Lưu thật lòng quan tâm nàng, nàng càng cảm thấy hắn đáng thương, cho nên Bạch Tửu nghiêm trang kiến nghị nói: "Đại tướng quân, chuyện hôn nhân đại sự này, hẳn là nên làm chủ mẫu suy xét, ta cảm thấy phủ tướng quân không thể không có nữ chủ nhân, người vẫn nên tìm một người để..."

Hắn lại sinh một hài tử, nói không chừng có thể thoát khỏi vận mệnh cả nhà là pháo hôi này.

Khóe môi Giang Lưu khẽ nhúc nhích, cảm xúc không dao động nửa phần "Nga" một tiếng.

Bạch Tửu nói thầm mình cũng cũng chỉ có thể nhắc nhở hắn nhiều như vậy, làm một chuyện tốt, có thể làm nàng yên tâm hơn, ngày thứ hai thức dậy càng thêm tươi tỉnh.

Đang vấn tóc cho Bạch Tửu, Tiểu Tú kỳ quái nói: "Cái trâm này em chưa từng nhìn thấy, tiểu thư mua lúc nào vậy ạ?"

Nếu nói là lão tướng quân đưa, vậy Tiểu Tú sẽ biết đêm qua nàng chuồn ra, Bạch Tửu thuận miệng nói: "Ta lấy trong của hồi môn, còn khá xinh đẹp, cứ đeo cái này cho ta."

"Vâng." Tiểu Tú gật đầu, lại nhìn chằm chằm Bạch Tửu nhìn vài giây, không xác định nói: "Em cảm thấy khí sắc của tiểu thư tốt hơn không ít, tiểu thư có chuyện gì vui sao?"

Nếu có chuyện vui, vậy mình hẳn sẽ biết.

Bạch Tửu nhìn bản thân trong gương đồng, "Chắc là em nhìn nhầm đó, ta cảm thấy vẫn giống như trước mà."

Tiểu Tú khó hiểu, cũng không dám khẳng định mình không nhìn nhầm.

Hôm nay ánh mặt trời vừa đẹp, dùng bữa sáng xong, Bạch Tửu bảo Tiểu Tú phái người dọn một cái ghế dài ra sân, nàng thích ý nằm trên ghế nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ nghĩ, nên tìm ngày nào đẹp đẹp đi xung quanh phủ, gió ấm lại thổi tới, nàng dần dần có chút buồn ngủ.

Tiểu Tú ở một bên nhắc mãi, "Tiểu thư, em nghe đại thẩm đi mua đồ ăn nói, đêm qua, phủ Trưởng công chúa xuất hiện thích khác, trong lúc hỗn loạn làm Vãn Dương quận chúa bị thương, nghe nói gương mặt kia của quận chúa bị kiếm làm bị thương rất nặng."

"Em nói gì?" Vốn đang ngủ gà ngủ gật, Bạch Tửu lập tức tỉnh táo ngồi dậy

Tiểu Tú kỳ quái khi Bạch Tửu kích động, lại nói nói: "Phủ Trưởng công chúa xuất hiện thích khách, mặt quận của bị thương, bây giờ Trưởng công chúa còn đang tìm danh y chữa cho quận chúa."

"Sao lại xảy ra chuyện này..." Bạch Tửu giơ tay đỡ trán, chuyện nàng ghét nhất đã xảy ra, đó là mọi chuyện thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, điều này có nghĩa là bàn tay vàng duy nhất của nàng đã không còn tác dụng, lại càng không tốt khi cái thân thể này yếu ớt như vậy.

Tiểu Tú khó hiểu, "Vì sao tiểu thư lại buồn rầu?"

"Phủ Trưởng công chúa canh phòng nghiêm ngặt còn để thích khách xuất hiện, chỉ sợ kinh thành sẽ không bình tĩnh." Bạch Tửu bày ra khuôn mặt u sầu vì nước vì dân, "Làm sao ta có thể không buồn rầu chứ?"

"Thật sự nên buồn rầu."

Một giọng nói của nam nhân đột nhiên xuất hiện.

Bạch Tửu ngẩng đầu nhìn lại, nam nhân một thân bạch y, tuấn dật phong nhã mỉm cười đi đến.

Giang Lâm Uyên không khách khí ngồi xuống ghế đá bên cạnh Bạch Tửu, một tay đặt trên bàn đá chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, ý cười trong mắt dường như dòng nước mùa xuân, khóe miệng hơi cong, đôi mắt đẹp như nước, nam tử này chỉ có thể dùng cảnh đẹp ý vui để hình dung, có thể nói là phong lưu cũng được, nói ngả ngớn cũng đúng.

Mà bây giờ, nam nhân ôn nhuận như ngọc này lại chỉ chuyên chú nhìn nàng, y nhẹ giọng cười nói: "Từ trước đến nay đều nói kinh thành không ít mỹ nhân, nhưng mỹ nhân quốc sắc thiên hương lại không nhiều lắm, mà ta lại thích mỹ nhân, bây giờ Vãn Dương quận chúa xứng đôi với ta lại bị thương ở mặt, ta sẽ không còn hứng thú, đệ muội, muội nói có phải ta sẽ không thể cưới được thê tử, cô độc sống quãng đời còn lại?"

Bạch Tửu miễn cưỡng cười, "Thiếu tướng quân nói đùa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.