Giang Lâm Uyên tới đột nhiên, lời nói càng đột nhiên, Bạch Tửu cảm thấy bất an.
Dường như Giang Lâm Uyên không cảm thấy Bạch Tửu không thích khi y đến, khóe môi cười nhạt, "Tuổi của ta cũng không còn nhỏ, trước kia bởi vì chiến sự, không muốn làm cô nương người ta khổ cả đời, cho nên chưa từng nghĩ tới hôn nhân đại sự, bây giờ quốc thái dân an, khi ta nhớ tới chuyện hôn nhân đại sự của mình, lại bỗng nhiên phát hiện toàn bộ kinh thành đều không có người trong lòng."
Đôi mắt Giang Lâm Uyên lộ ra sự phiền muộn, "Có lẽ kinh thành cũng có nữ tử làm ta động tâm, chỉ là nữ tử đó đã xuất giá."
Lời nói của y, làm người cảm thấy đang ám chỉ điều gì đó.
Bàn tay cầm tách trà của Bạch Tửu hơi run, từ sau khi nhớ tới cốt truyện Giang Lâm Uyên thích Bạch Tửu, khi nàng nhìn thấy Giang Lâm Uyên là cảm thấy không được tự nhiên lắm, người đời đều nói Giang thiếu tướng quân tuổi trẻ tài cao, nhiều lần lập chiến công, làm người lại ôn hòa có lễ, nhưng chỉ bằng vài lần gặp mặt của nàng và y, nàng cảm thấy người nam nhân này không giống như trong lời đồn.
Nếu muốn nói trong Giang gia ai ngây thơ nhất, cũng chỉ có Giang Tiện Ngư kia.
Hôm nay Bạch Tửu khá im lặng, Giang Lâm Uyên lại cười, "Thân thể của muội thế nào?"
"Đã tốt hơn rất nhiều."
"Thân thể của muội đã tốt, ta thấy thời tiết hôm nay cũng không tồi, để bồi tội, hôm nay ta dẫn muội ra ngoài đi dạo được không?"
Bạch Tửu ngước mắt nhìn y, "Như vậy... Hình như không ổn lắm."
"Có gì không ổn?" Giang Lâm Uyên nói: "Thân thể muội không tốt, cũng không nên ở trong phủ cả ngày, như vậy dù thân thể của muội tốt, sớm muộn dung sẽ bị bệnh, huống chi thái y cũng nói muội nên ra ngoài, giải sầu."
Ý nàng là như thế à? Rõ ràng là một nữ tử đã gả chồng ra ngoài đi dạo với người khác, chuyện này mới không ổn.
Giang Lâm Uyên cười nói: "Kỳ thật muốn mời muội ra ngoài đi dạo cũng không phải không có tư tâm, ngày mai là ngày sinh của Tống thái phi, nếu đã nhận được thiệp mời, vậy không thể không có lễ, phụ thân giao chuyện lễ vật cho ta xử lý, nhưng ta lại chưa nghĩ ra nên tặng gì, theo lý mà nói, loại chuyện này nên để chủ mẫu quyết định, nhưng muội cũng biết, có thể gọi là nữ chủ nhân trong phủ, cũng chỉ có một mình muội."
Nếu có thể, Bạch Tửu tuyệt đối không muốn nghe thấy ba chữ "nữ chủ nhân" này từ trong miệng y, loại cảm giác này cực kỳ quái dị, nhưng Giang Lâm Uyên nói cũng không sai, nàng gả vào phủ tướng quân, loại chuyện tặng lễ này, nàng cũng có trách nhiệm.
Nàng không có lý do gì cự tuyệt, chỉ đành căng da đầu gật đầu đáp ứng.
Giang Lâm Uyên cười, nhanh chóng phái người chuẩn bị xe, dẫn Bạch Tửu ra phủ, may mà Giang Lâm Uyên còn cố kỵ nam nữ khác biệt, không ngồi chung một chiếc xe ngựa với Bạch Tửu, ước chừng qua một khắc, bọn họ đã tới cửa hàng.
Bạch Tửu đi theo Giang Lâm Uyên vào nơi được xưng là cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành, nhìn trang sức muôn màu trong cửa hàng, nàng cũng không thể không thừa nhận lời đồn không sai, tất nhiên, đồ trong đây cũng không rẻ.
Nàng hỏi: "Quan hệ của phủ tướng quân và phủ Tà Vương như thế nào?"