Vừa tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của Bạch Tửu là đau.
Bạch Tửu mở mắt ra nhìn nóc giường, xác định vẫn là cái nóc giường quen thuộc đó, nàng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó đã cảm thấy đầu lưỡi đau xót, nàng nhíu mày, trong lòng càng tức bản thân không chú ý mà mắc mưu người khác.
Nàng nằm ở trên giường lẳng lặng suy nghĩ những người có khả năng hãm hại mình, cẩn thận nghĩ, kẻ thù của nàng đúng là không ít, nữ chính, bạn thân nữ chính, nam chính thích nữ chính, nam phụ thích nữ chính... Cuối cùng, Bạch Tửu không nghĩ nữa.
"Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi!"
Đấy, lại là câu thoại quen thuộc.
Bạch Tửu ngồi dậy, nàng cúi đầu nhìn hai tay, ngẩng đầu hỏi Tiểu Tú đang ngồi bên mép giường, "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Vừa mở miệng, lại cảm thấy đau.
"Tiểu thư ngủ một ngày một đêm, nếu không phải Đại tướng quân tìm thái y nói tiểu thư sẽ không sao, em cũng không biết phải làm gì!" Tiểu Tú lòng còn sợ hãi nói: "Tiểu thư, ngươi cũng không biết, khi em nhìn thấy Thiếu tướng quân ôm ngươi trở về, em lo lắng gần chết!"
Là Giang Lâm Uyên cứu nàng.
Bạch Tửu hơi thay đổi cái nhìn về người này, xem ra sau khi nàng đỡ hơn, cần tìm một cơ hội để cảm ơn y.
"Tiểu thư... Ngươi cảm thấy thân thể có khỏe không?" Tiểu Tú lo lắng sốt ruột.
Bạch Tửu cười, "Đừng lo lắng, chỉ bị thương ngoài da thôi, không phải vấn đề lớn, rất nhanh sẽ khỏi."
"Vậy... Em hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu thay quần áo ra ngoài."
"Thái y nói tiểu thư sẽ tỉnh lại trước buổi tối, Đại tướng quân phân phó, sau khi tiểu thư tỉnh lại, phải tham gia tiệc mừng thọ của Tống thái phi cùng Đại tướng quân."
"Cùng Đại tướng quân?"
"À, đúng, còn có nhị thiếu gia." Tiểu Tú bĩu môi, có thể thấy được thật sự chán ghét Giang Tiện Ngư, cực kỳ ghét, lại có chút bất mãn nói: "Tiểu thư rõ ràng bị thương, hẳn là nên tĩnh dưỡng mới đúng, nhưng Đại tướng quân nói tiệc mừng thọ của Tống thái phi rất quan trọng, người của phủ tướng quân không thể vắng..."
Trong ấn tượng của Bạch Tửu Giang Lưu không phải là người làm khó người khác, chợt, nàng lại nhớ lại bóng người hiện lên trước khi hôn mê, trong lòng càng cảm thấy vi diệu, nàng chỉ do dự một chút, rồi nói: "Hầu hạ ta rửa mặt chải đầu đi."
Ngoài phủ tướng quân, có hai chiếc xe ngựa đang đứng.
Giang Tiện Ngư không kiên nhẫn nói: "Phụ thân, nếu Bạch Tửu không khỏe, chúng ta không cần dẫn theo nàng đi."
"Nàng là người của Giang, tiệc mừng thọ tối nay, người Giang gia không thể vắng." Giang Lưu nhìn thẳng bóng đêm phía trước, gió đêm làm đuôi tóc hắn hơi bay bay.
Giang Tiện Ngư lại không vui nói: "Đại ca cũng là người Giang gia, vì sao lại không phải đi?"
"Tối nay tuần tra kinh thành, là nhiệm vụ." Từ sau khi phủ Trưởng công chúa xuất hiện thích khách, kinh thành đã bắt đầu giới nghiêm, buổi tối tăng thêm người tuần tra, bảo đảm sự an toàn của kinh thành.
Không giống như Giang Tiện Ngư, Giang Lâm Uyên là người có nhiệm vụ, thì không thể trốn tránh trách nhiệm.
Giang Tiện Ngư còn muốn nói thêm, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Tửu đang được Tiểu Tú đỡ ra cửa, hắn ta ngậm miệng lại.
Bạch Tửu coi như không nhìn thấy ánh mắt không vui của Giang Tiện Ngư, nàng cúi đầu chào Giang Lưu: "Đại tướng quân."
Giọng nói này lại yếu ớt hơn mấy ngày hôm trước vài phần.