Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 94: Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (31)



Edit: Ư Ư

Tiếng khóc vẫn tiếp tục, sắc mặt Hiên Viên Minh cũng càng ngày càng khó coi, gã cố ý mời nhiều người người tới tiệc mừng thọ của mẫu phi để thể hiện quyết tâm cưới Bạch Cẩm Thư của ga, đây cũng là cách tốt nhất để tuyên bố cho cả thiên hạ biết Bạch Cẩm Thư là nữ nhân của gã.

Hiên Viên Minh cầu hôn trong lúc này, đối với Bạch Cẩm Thư mà nói không thể nói không trịnh trọng, mà nàng ấy cũng không phải không động lòng, câu nói "nhất sinh nhất thế nhất song nhân" rõ ràng đã thể hiện điều này, mắt thấy gã có thể ôm được mỹ nhân về mà lại có một nữ nhân không biết từ đâu tới khóc sướt mướt!

Hiên Viên Minh tức giận đi tới gần nữ nhân đang khóc sướt mướt kia, hiển nhiên định muốn giết chết người này.

"Vương thúc, đừng nóng vội!" Tứ hoàng tử Hiên Viên Lãng không biết từ đâu nhảy ra che trước người nữ nhân kia, kéo Hiên Viên Minh lại trấn an nói: "Vương thúc, việc này chắc chắn có kỳ quặc, vì sự trong sạch của vương thúc, thúc để ta làm rõ chuyện này được không?."

Hiên Viên Minh nhíu mày, "Tứ hoàng tử có ý gì?"

"Vương thúc, ta đang giúp ngươi đó." Hiên Viên Lãng cười hì hì nói: "Ta cũng biết vương thúc chắc chắn không phải người bạc tình như vậy, nhưng nếu vương thúc giết nàng ta ở đây thì chỉ sợ trong sạch cũng sẽ bị lên án, ta cũng biết vương thúc không để ý cái nhìn của những người khác, nhưng ở đây chắc chắn có một người vương thúc để ý."

Hiên Viên Minh nhìn về phía Bạch Cẩm Thư, nàng ấy đã không nhìn gã nữa mà rũ mắt coi như mọi chuyện ở đây không liên quan gì đến mình.

Hiên Viên Minh không thể không lựa chọn lui bước, gã nhìn nữ nhân đang khóc lóc kia, sát khí trên người không chút giảm xuống.

Bạch Tửu lại rất bội phục cô nương này, đối mặt với sát khí của Hiên Viên Minh mà còn có thể duy trì kỹ thuật diễn của mình, cũng không biết có phải là do ngày thường luyện tập nhiều không nữa.

Giang Lưu nhìn nửa chén cháo còn thừa, lại múc một thìa, "Ăn thêm một miếng nữa."

"Thôi." Bạch Tửu lắc đầu, "Ta no rồi."

Ngoại trừ kế thừa cái thân thể ốm yếu này thì nàng còn thuận tiện kế thừa toàn bộ sức ăn nhỏ như chim của nó.

Giang Lưu nghiêm trang nói: "Ngươi quá gầy."

"Gầy còn hơn là béo." Bạch Tửu không quan tâm trả lời có lệ một câu, ánh mắt tập trung trên người nữ nhân đang khóc sướt mướt trong sân.

Giang Lưu thấy nàng quyết tâm không ăn nữa, hắn buông thìa và chén trong tay, trong lòng tính toán đợi lát nữa lại dụ dỗ nàng ăn thêm một chút, cảm thấy tầm mắt đối diện quá mãnh liệt, Giang Lưu nhìn lại, đúng là Bạch Câu.

Giang Lưu thu mắt coi như không thấy gì cả.

Bạch Câu bị bơ lại càng tức giận.

Trò khôi hài vẫn đang tiếp tục.

Hiên Viên Lãng xoay người nhìn nữ nhân đang khóc thút thít, lộ ra một nụ cười hiền lành, "Cô nương, nếu ngươi đã nói ngươi quen Tà Vương, vậy cô nương tên gì, đến từ đâu, quen Tà Vương như thế nào?"

"Nô gia danh gọi Bạch Liên, là người Liễu Châu." Bạch Liên miễn cưỡng ngừng khóc, nói: "Năm tháng trước, nô gia và Tà Vương quen nhau ở Liễu Châu, Tà Vương ở Liễu Châu hai tháng nên nô gia và Tà Vương..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.