Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 95: Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (32)



Edit: Ư Ư

Hiên Viên Minh không thể nhịn được nữa, "Nói bậy!"

"Vương thúc tạm thời đừng nóng nảy." Hiên Viên Lãng khách khách khí khí hỏi: "Năm tháng trước vương thúc có đi Liễu Châu?"

Hiên Viên Minh lạnh mặt, "Bổn vương đi qua, nhưng do lúc đó Liễu Châu xảy ra chuyện nên ta dừng lại ở đó một thời gian, nhưng không quen biết nữ nhân Bạch Liên nào cả."

Bạch Liên.

Bạch Tửu gật gật đầu, đúng là cái tên hay

"Bạch Liên cô nương, ngươi cũng nghe thấy, vương thúc của ta nói chưa từng gặp ngươi, ngươi luôn miệng nói ngươi quen biết Tà Vương, nhưng ở đây lại toàn là đại thần trong triều nên tự nhiên không thể nghe lời nói từ một phía, vậy ngươi có chứng cứ gì không?"

Tuy Hiên Viên Lãng nói công chính, nhưng Hiên Viên Minh nghe nghe lại cảm thấy hơi kỳ quái, giống như là đang nói ở đây có rất nhiều đại thần trong triều nên gã không thể giết nữ nhân này.

"Khi nô gia và Tà Vương ở bên nhau, Tà Vương cho ta rất nhiều đồ, nếu muốn nói chứng cứ... Cũng chỉ có cái này."

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú, ngay cả Bạch Cẩm Thư cũng nhìn chằm chằm.

Mọi người thấy Bạch Liên chậm rãi từ móc ra một tấm vải, lại không nhanh không chậm mở ra, thứ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, rõ ràng là một cái quần lót màu trắng của nam nhân, trên quần lót còn được thêu một chữ "Minh".

Hiên Viên Minh và Hiên Viên Lãng đều ngây ngẩn cả người.

Nhất thời cả sân lặng ngắt như tờ, ngay sau đó, các nữ quyến đỏ mặt nhanh chóng quay đầu đi hoặc là che mặt lại.

"Phụt..." Bạch Tửu vội vàng che miệng không để tiếng cười của mình lộ liễu quá, nhưng một bàn tay lại xuất hiện che hai mắt nàng lại.

Giang Lưu nhàn nhạt nói: "Vật của nam nhân không phải là thứ ngươi có thể nhìn."

Khóe môi Bạch Tửu giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối vì không được nhìn thấy tình huống thú vị kia.

Tống thái phi vốn bình tĩnh lại không nhịn được lên tiếng: "Minh nhi, chuyện này là thế nào!?"

Hiên Viên Minh là một người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, những vật tư nhân thường sẽ được thêu tên của gã, mà làm một đứa con ngoan ngoãn chưa cưới vợ của Tống thái phi nên rất nhiều quần áo của gã đều được Tống thái phi tự tay xử lý, chữ "Minh" kia cũng là do tự tay bà thêu.

Bây giờ Bạch Liên lấy đồ ra, tất nhiên Tống thái phi sẽ nhận ra đây là do mình thêu, không chỉ có như thế mà còn nhận định nhi tử của mình nhất định có quan hệ với Bạch Liên.

"Không, mẫu phi!" Hiên Viên Minh vội vàng phủ nhận ba lần, "Không phải con, con không có, con không có quan hệ gì với nàng ta!"

"Vương gia, ngươi đã quên lời thề đó sao?" Bạch Liên lại khóc lên, nàng ấy ôm cái quần lót kia, nghẹn ngào nói: "Lúc ngươi rời Liễu Châu đã nói sẽ thương lượng với mẫu phi chuyện cưới ta, rất nhanh sẽ quay lại, ngươi còn sợ ta không yên tâm nên đã đưa vật này cho ta, ngươi nói đây không phải quần lót bình thường mà là cái quần lót ngươi thích nhất, đã làm bạn với ngươi nhiều năm, cũng nhiễm hơi thở của ngươi nhiều nhất, nhìn thấy nó sẽ giống như gặp được ngươi, Vương gia... Ngươi... Chẳng lẽ ngươi đã quên, lúc trước, là nô gia tự tay cởi cái quần lót này ra sao!"

Bạch Cẩm Thư lung lay người.

Mẹ ơi!

Câu nói trắng ra như thế, văn võ đại thần ngày thường thấy nhiều sóng gió cũng phải mặt đỏ tai hồng, càng đừng nói còn có nữ quyến xấu hổ chỉ muốn đi về phủ.

Trên trán Hiên Viên Minh nổi đầy gân xanh, "Bổn vương muốn giết ngươi!"

"Hiên Viên Minh!" Tống thái phi vội vàng chắn trước mặt Bạch Liên, "Ngươi dám làm tôn tử của ta bị thương thì ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!"

Hiên Viên Lãng lại còn cười ha hả nói: "Thái phi, vương thúc, bình tĩnh, bình tĩnh."

Bạch Tửu vẫn không nhịn được bỏ cái tay đang che mắt ra một chút, nàng cực kỳ hứng thú nhìn cục diện rối loạn như một nồi cháo này, khóe miệng cong lên.

Nam nhân thấp giọng hỏi bên tai nàng: "Thú vị không?"

"Rất thú vị." Nàng cười, lại nói một tiếng, "Cảm ơn."

Nàng có thể đoán ra người ra tay với nàng lúc trước là Hiên Viên Minh, còn mục đích thì đương nhiên là xả giận cho Bạch Cẩm Thư rồi.

Giang Lưu lại nhẹ giọng hỏi: "Tâm tình thế nào?"

"Thoải mái."

"Vậy lại uống một thìa cháo."

Bạch Tửu rũ mắt nhìn cái thìa cháo bên miệng rồi lại ngước mắt nhìn Giang Lưu, biểu tình trên mặt hắn vẫn bình tĩnh thong dong, nàng bỗng nhiên nhận ra một chuyện, hắn cực kỳ thích đút cho nàng ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.