Xuyên Nhanh: Phản Diện Vừa Mê Người Vừa Cưng Chiều Tôi

Chương 14: Phản Diện Vừa Mê Người Vừa Cưng Chiều Tôi - Chương 14 Thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt không muốn làm bia đỡ đạn 1



Tác giả: Thái Sử Anh

Thịnh Noãn nhắc nhở ông Leslie, cũng thông qua bộ phận chăm sóc khách hàng biết được rằng ông Leslie rất để tâm lời nhắc của cô, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cho dù như thế nào, chỉ cần ông không bị đầu độc thì hoàn cảnh của ông cũng không trở nên tồi tệ trong ngày một ngày hai đuợc.

Buổi sáng hôm nay, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, Thịnh Noãn đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên phòng Hiệu trưởng, cha mẹ Triệu Anh Tử ngồi đó, nhìn thấy Thịnh Noãn tiến, lậo tức đứng dậy.

Bọn họ tới là để đặc biệt cảm ơn Thịnh Noãn.

Vẻ mặt hiệu trưởng phức tạp.

Rốt cuộc cách chuyện Thịnh Noãn bắt nạt bạn học không lâu thì cô lại trở thành tấm gương cứu người quên mình.

Sự việc lần trước so với sự việc cô cứu mạng bạn học lần này ngay lập tức trở thành việc nhỏ. Trong lòng hiệu trưởng cũng hiểu rõ, rằng không thể truy cứu chuyện lần trước nữa.

Trong phòng Hiệu trưởng, Thịnh Noãn được chủ nhiệm lớp Triệu Anh Tử và một vài vị giáo viên khen ngợi hết lời, mãi sau cô mới thoát được.

Cô không giỏi xử lý mấy tình huống như này, mồ hôi đầm đìa suýt nữa xách dép lên mà chạy.

Trưa hôm đó,cô giáo Vương chủ nhiệm lớp gọi Thịnh Noãn ra ngoài…

“Noãn Noãn, là thế này, cô thấy trong hồ sơ nhập học của em có ghi em biết chơi nhạc cụ là piano và violon có phải không?”

Thịnh Noãn có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu.

Cô giáo Vương như trút được gánh nặng: “Là vậy, không phải mấy ngày nữa chúng ta sẽ có lễ kỉ niệm ngày thành lập trường sao? Trong đó có một tiết mục là độc tấu piano, vốn dĩ là do bạn học Thịnh Miên đảm nhận… Nhưng bây giờ em ấy nghỉ phép ở trường nên không thể tham dự được. Tiết mục đó không thể bỏ qua được, cô muốn hỏi em là em có muốn biểu diễn không?”

Thịnh Noãn lập tức sửng sốt.

Thịnh Miên gia nhập đoàn làm phim, học còn có thể bỏ chứ đừng nói đến cái lễ kỷ niệm thành lập trường nhỏ nhoi này… Trước kia Thịnh Noãn chưa bao giờ chạm vào nhạc cụ, mặc dù cô có thể kế thừa mọi thứ từ nguyên chủ nhưng bản thân cô vẫn chưa tự mình trải nghiệm bao giờ nên không an tâm cho lắm.

Dừng một chút, cô nói: “Để em thử trước xem sao ạ. Cô cứ xem xét rồi quyết định, có được không ạ?”

Đương nhiên cô giáo Vương đáp ứng lia lịa.

Cô ấy là một trong những người lên kế hoạch chính cho buổi lễ kỷ niệm trường này. Lúc trước Thịnh Miên do chính tay cô tuyển chọn kết quả là bỗng nhiên bỏ gánh giữa đường. Nếu không tìm được ai cứu thì chắc chắn trách nhiệm sẽ rơi vào cô.

Cô giáo Vương lập tức đưa Thịnh Noãn đến phòng nhạc cụ, mở đèn lên, một cây piano đen trắng được đặt ở đó phản chiếu ra ánh sáng ưu nhã mà lạnh lùng.

“Em muốn chơi gì cũng được, đừng khẩn trương, không sao đâu.” Cô giáo Vương nhiệt tình cổ vũ.

Thịnh Noãn gật đầu, sau đó đi tới ngồi trên ghế piano, chậm rãi đưa tay chạm vào phím đàn

Cảm giác lạnh lẽo trơn bóng như xa lạ lại như quen thuộc đến tập xương cốt. Ngay sau đó, theo cảm giác quen thuộc trong trí nhớ, ngón tay cô nhảy trên từng phím đàn.

Tiếng đàn vang lên, từ từ tuôn ra. Đây là ca khúc “City in the Sky”*, là ca khóc trước kia cô rất thích.

*Bài này có thật nha mọi người.

Trước kia cô rất thích piano, mỗi lần thấy em gái học và tập piano cô đều vô cùng hâm mộ… Nhưng cha mẹ nuôi của cô chỉ có thu nhập bình thường, với họ tiền học đàn, mua đàn không phải là số tiền nhỏ.

Cũng vì điều này, bọn họ chỉ có thể gồng gánh được một người mà thôi. Mà chi phí mua piano rất lớn, Thịnh Noãn vốn không biết gì về piano nên không thể đụng vào. Lỡ đau chạm vào rồi nó bị hỏng thì làm sao bây giờ?

Trong trí nhớ cô có rất nhiều khoảnh khắc ấm áp, cùng có rất nhiều lúc bất lực, mất mát. Những nỗi cô đơn, bối rối ấy từ lâu đã được che đậy dưới lớp mặt nạ ít nói hiểu chuyện..

Cô biết ơn nhưng cô cũng là con người, cũng sẽ có chờ mong, có buồn tủi…

Dần dần suy nghĩ của Thịnh Noãn bay xa, không hề thấy được vẻ mặt cô giáo Vương phía sau từ bất lực đến kinh ngạc rồi lại biến thành hâm mộ cùng thương cảm.

Cùng lúc đó, trong phòng y tế cách phòng nhạc cụ không xa, người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi trước máy tính, ngon tay bay lượn gõ từng dòng mã trên dark web hơi giật mình. Ngón tay hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Tiếng đàn lơ lửng trong không khí hoà cùng với ánh hoàng hôn vó thể dễ dàng đánh thức nơi mềm mại nhất lòng người.

Dừng một chút, Thương Việt thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục nhìn trang web trên màn hình. Nền màu đỏ sậm, chữ viết màu đen tràn ngập không khí hắc ám nồng đậm.

Thịnh Noãn đàn xong một bản nhạc, một lát sau, phía sau vang lên tiếng nói pha chút giọng mũi của cô giáo Vương: “Tốt, rất tốt. Chính là em, Noãn Noãn. Cô không nhìn lầm người mà, em quá tuyệt vời!”

Thịnh Noãn mỉm cười: “Cảm ơn cô giáo Vương.”

Tận đến ngày kỷ niệm thành lập trường, hội chị em cây khế chuẩn bị rủ Thịnh Noãn đi chiếm chỗ ngồi tốt mới biết Thịnh Noãn vì cứu cánh cô giáo mà tham gia biểu diễn.

Mấy người Triệu Anh Tử vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng, vội vàng đến cánh gà tìm Thịnh Noãn.

Khi nhìn thấy Thịnh Noãn mặc một bộ váy màu champagne, mái tóc dài hơi xoăn được búi cao lên, phía sau được tạo rối khiến cho hội chị em cây khế lập tức bị sốc tới tận óc.

“Tớ cảm thấy Thịnh Miên là hoa khôi của trường hình như hơi buồn cười thì phải.”

“Đúng đúng, chuyện khác thì không nói nhưng nếu Noãn Noãn của chúng ta mặc thế này đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ hạ gục toàn trường trong một tích tắc.”

“À phải rồi Noãn Noãn, chuyện này phải thực sự có năng lực mới làm được. Cậu cũng đừng giả trang người nhà giàu sâu quá… Cậu lên biểu diễn được không đó?”

Mấy cô gái ríu ra ríu rít nhưng sự quan tâm trong đáy mắt đều là thật lòng.

Thịnh Noãn có chút buồn cười: “Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”

Triệu Anh Tử vội vàng gật đầu: “Tớ tin cậu, cố lên cố lên!”

Sau khi mấy người Triệu Anh Tử đi chưa được bao lâu, Thịnh Noãn lại đụng phải Cô Lan Phong.

Cố Lan Phong là một trong những người dẫn chương trình, MC nữ bên cạnh cũng là một người có độ nổi tiếng tương đối trong trường, còn có vài nữ sinh nhảy Jazz* nữa.người chủ trì chi nhất, bên cạnh MC nữ cũng là trong trường học tương đối có danh tiếng nữ sinh, còn có mấy cái nhảy điệu Jazz nữ sinh.

*Jazz là một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ cộng đồng người châu Phi ở Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20. Jazz nổi lên ở nhiều nơi trên nước Mỹ với phong cách âm nhạc độc lập phổ biến vào thời đó; liên kết bằng kết nối chung giữa âm nhạc Mỹ gốc châu u và âm nhạc Mỹ gốc Phi với một xu hướng thiên về biểu diễn.

“Thịnh Noãn biểu diễn piano thay Thịnh Miên, chẹp. Cô ta hình như muốn giằng co mọi thứ với Thịnh Miên, cái gì cũng so đo cho được.”

“Khả năng cô ta không biết trình độ piano của Thịnh Miên đi? Đây không phải tự rước nhục vào thân sao? Hay đấy.”

“Đúng thế, làm thế này chỉ khiến cho người ta thấy cô ta buồn cười thôi.”

Cố Lan Phong hơi nhíu mày, không tham gia cuộc trò chuyện, cũng không ngăn cản. Đúng lúc này, nhóm người nhìn thấy Thịnh Noãn phía đối diện.

Nói xấu người ta xong bị người ta nghe được đúng thật là có chút xấu hổ, nhưng sau đó họ lại phát hiện Thịnh Noãn chỉ đi ngang qua bọn họ. Giống như không nghe thấy gì cả cũng không thèm liếc bọn họ lấy một cái.

Nhìn Thịnh Noãn ăn. mặc đơn giản nhưng vẫn không giấu được sự cao quý sang trọng và phong thái đi ngang qua bọn họ mà không thèm liếc lấy một cái khiến cho mấy người kia bỗng nhiên cảm thấy họ lùn đi thì phải.*

*Kiểu trở nên thấp bé ấy mọi người.

Cố Lan Phong nhìn đi nơi khác, có hơi mất tự nhiên.

Hắn ta vẫn luôn biết dung mạo Thịnh Noãn ưu việt cỡ nào nhưng trong một thoáng âu, nhìn thấy cô mặc bộ váy nhỏ, trang điểm nhẹ nhàng đột nhiên không kịp đề phòng mà bị kinh diễm.

Rất nhanh, bữa tiệc lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ vang lên vài tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Buổi tiệc diễn ra được một nửa, cuối cùng cũng đến lượt Thịnh Noãn lên sân khấu.

Sau khi nữ MC giới thiệu chương trình xong, ánh đèn trên sân khấu vụt tắt rồi sau đó sáng lên, ánh đèn sân khấu chiếu vào chiếc đàn piano, thân ảnh tinh tế thắng tắp ngồi bên cạnh chiếc piano hướng về phía khán giả từ từ giơ tay lên ấn xuống phím đàn đầu tiên.

Cô giáo Vương nhất định muốn Thịnh Noãn bài “City in the sky” mà cô thử đàn bởi vì bản nhạc ngày hôm đó khiến cô vô cùng xúc động.

Mà giờ phút này, khi giai điệu nhẹ nhàng vang lên, bầu không khí buổi tiệt vừa rồi còn rất sôi động đã từ từ trở nên yên lặng.

Tất cả mọi người phía dưới đều nhìn lên bóng dáng cô gái trên sân khấu, tưởng chừng như cô và tiếng đàn đang hoà làm một, cả người như được bao phủ bởi một vàng sáng thanh tao nhưng ấm áp.

Cố Lan Phong đứng ở cánh gà cách đó không xa.

Thật ra từ ngày Thịnh Noãn không chút do dự cứu Triệu Anh Tử ở sân thượng, cái nhìn về cô trong lòng Cố Lan Phong thay đổi rất lớn.

Cánh tay chảy máu đầm đìa làm hắn ta không nhịn được mà nghĩ, một cô gái nguyện ý hi sinh cả tính mạng của mình để cứu một người thì lúc đó phải đau khổ đến nhường nào.

Hắn ta biết lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này là do Thịnh Miên vắng mặt nên mới thay bằng Thịnh Noãn, mặc dù hắn ta cũng không còn chán ghét Thịnh Noãn như trước nữa nhưng vẫn không cho rằng cô sẽ thể hiện xuất sắc.

Cho đến tận lúc này, khi nhìn lên bóng dáng cô gái mảnh khảnh trên sân khấu,khi cô ngẩng đầu lên xinh đẹp tựa như thiên nga vậy. Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy giống như lần đầu tiên gặp người này vậy.

Cách rất xa sân khấu, Diệp Nam Hành vì đi chăm sóc mẹ ở bệnh viện nên đến trễ, hắn không ngồi xuống chỗ khán đài mà chỉ đứng phía sau đám đông.

Khi tiếng đàn chưa bắt đầu, hắn yên lặng tựa lưng ở ngoài cửa. Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng đàn.

Tiếng đàn tựa như từ bên tai hắn bay lên không trung, hắn ngước nhìn lên.

Màn đêm dày đặc, hắn như nhìn thấy từng tiếng đàn piano hoá thành hiện thực, mang theo đôi cánh nay về phía ngôi sao trên bầu trời. Nơi đó có một thành phố lơ lửng, bao phủ bởi ánh trăng, vừa đẹp đẽ vừa mờ ảo.

Quay đầu lại nhìn về phía sân khấu, ở phía xa, cô gái bên cạnh chiếc piano hơi ngảng đầu lên giống như đang nhìn về nơi nào đó ở khoảng không phía trước.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Nam Hành bỗng nhiên có cảm giác rằng: Cô cũng biết tổn thương.

Nhưng rõ ràng một người được nuông chiều mà lớn, người hay tùy ý làm bậy như vậy cũng sẽ bị tổn thương sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.