Editor: Trầm Âm
“Đây là nhà của đàn anh mà!” An Hữu Lam thanh âm ê ẩm hỏi.
“Đúng vậy!” Minh Ca lên tiếng, đáy lòng lại kinh ngạc, An Hữu Lam đã biết rõ cố hỏi.
Bất quá từ trước đến nay cô đều là chín khúc mười tám cong, lập tức liền hiểu rõ, An Hữu Lam đây là biến tướng chất vấn cô vì cái gì lại đến nhà Tạ Ngọc đi!
“Hành lý của tôi đều ở nơi đó, tôi đến dọn dẹp một chút!” Trên thực tế, cô không phải vì một vài món hành lý, mà chủ yếu là trở về đọc hết một nửa số sách còn lại trong thư phòng kia!
An Hữu Lam rõ ràng không tin lời này của Minh Ca, cô ta từ kính chiếu hậu đánh giá Minh Ca, phát giác Minh Ca đã không còn khóc, hay bất kỳ cảm xúc bi thương nào, cô ta vừa mới cùng Tạ Ngọc liên hệ qua, xác định Minh Ca vừa mới bị Tạ Ngọc đá, nhưng hôm nay Minh Ca lại bình tĩnh trở về biệt thự của Tạ Ngọc, cô ta không khỏi hoài nghi, Minh Ca là muốn mượn thời điểm trở về để dây dưa với Tạ Ngọc! Cô ta cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ ra một hàng tin nhắn gửi đến Tạ Ngọc, ngoài miệng còn ứng phó Minh Ca, “Cô muốn chuyển nhà sao? Có muốn tìm phòng tốt không? Có cái gì cần tôi hỗ trợ thì cứ việc nói.”
“Không cần!” Di động của Minh Ca ở thời điểm này vang lên, là Sầm tỷ, ngại với vị trí không ổn, cô cũng không có ấn nghe.
An Hữu Lam cúi đầu cùng Tạ Ngọc gửi tin nhắn, biểu tình cũng không có chú ý, nhưng thật ra An Lãng từ kính chiếu hậu nâng mắt nhìn Minh Ca.
Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm! Bị An Lãng nhìn chằm chằm, Minh Ca cảm thấy đại não của chính mình tràn đầy thanh âm cảnh báo!
Tên này chính là muội khống chết tiệt biến thái! Sẽ không phải ở dưới đáy lòng đang nghĩ làm thế nào để giết chết cô đi!!
“anh trai, dừng ở khách sạn phía trước một chút, em sẽ xuống xe ở nơi đó.” Đã đến nơi An Hữu Lam cùng Tạ Ngọc ước định, thời điểm cô ta hướng An Lãng nói chuyện, khuôn mặt nhỏ thanh thuần tản ra hơi thở của hạnh phúc.
“Em không trở về nhà?”
“Dạ, không trở về, em đã có hẹn cùng với một người bạn, về nhà lúc nào mà chẳng giống nhau.”
An Hữu Lam không hề chú ý tới đáy mắt anh trai nhà mình dần tối tăm, Minh Ca rất muốn vì An Lãng mà vỗ tay một cái.
Hai ngày trước, thời điểm không có việc gì, Minh Ca liền dùng máy tính tra hai tên đàn ông trong hậu cung của An Hữu Lam, một người là ca sĩ tiểu thịt tươi, một người là đạo diễn thiên tài kiệt xuất, cùng với Tạ Ngọc, bốn người vừa đủ một bàn mạt chược!
Bất quá, Minh Ca sau khi phân tích rõ ràng liền phát giác, ba người đàn ông này của An Hữu Lam đều không có ai cường đại như An Lãng. An Hữu Lam đây đây là ánh mắt gì nha, thỏ không ăn cỏ gần hang?
Bất quá, nói không chừng lại có ẩn tình, chẳng lẽ là bởi vì An Lãng không thể lên nổi, không thể thỏa mãn An Hữu Lam?
Công chúa bắt đầu tự bổ não, đột nhiên cảm thấy chính mình vừa khai quật được một cái chân tướng ghê gớm.
Bất quá sau khi An Hữu Lam xuống xe, Minh Ca bất tri bất giác bị áp lực bên trong xe đè nén, cuối cùng cũng trở về tới hiện thực.
Minh Ca rất muốn cùng tên biến thái này tâm sự, nói chuyện nhân sinh, đem hắn từ muội khống xoay chuyển trở về, không cần gây tai họa cho nhóm người qua đường, chính là, cô không dám a a a~~~. Trong xe áp suất thấp, cô cũng không dám mở miệng ra để thở.
Đường đường là một công chúa, gặp nguy hiểm không hoảng sợ đã là bản năng, năng lực thừa nhận lại càng cao, cho nên cái cảm giác như bây giờ cổ họng giống như bị một bàn tay của ai đó bóp nghẹt quả thực quá khó chịu.
Minh Ca ấp ủ suy nghĩ, tính toán không buông tha cơ hội này, cùng đại biến thái cải thiện quan hệ, “Anh chính là anh trai của An Hữu Lam đúng không, cảm ơn anh đã đưa tôi về!”
Nếu muốn nhanh chóng đạt được hảo cảm của một người, có hai cách, một cách là thi ơn, một cách là báo ơn!
“Còn có sự việc lần trước, lúc ấy tôi uống hơi nhiều, mơ hồ mới đi sai toilet. Ừm,cái kia, cảm ơn anh lúc ấy không có vạch trần, anh yên tâm, khi đó cái gì tôi cũng không thấy được.”
Trải qua sự xác minh của chính mình, Minh Ca phát hiện hai cách này đối với An Lãng đều không có tác dụng. Khuôn mặt đại biến thái lạnh băng, hoàn toàn xem nhẹ cô, đặc biệt vào thời điểm cô nói cuối cùng, biểu tình đại biến thái rõ ràng càng kém cỏi.
Suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng có thể lý giải, rốt cuộc vị trí quan trọng của hắn lúc ấy bị người ta xem hết, chuyện này nếu là ở thời đại của cô, thì cô nhất định phải phụ trách. Cho nên Minh Ca không ngừng cố gắng bảo đảm, “Cho dù tôi nhìn thấy cái gì, tôi cũng sẽ coi như không thấy, anh không cần tức giận, cái kia, nếu anh vẫn cảm thấy không được, kỳ thật tôi cũng có thể phụ trách, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần hoặc là phí thương tổn tâm lý, chỉ cần trong khả năng cho phép, anh đưa một cái giá, tôi lập tức chuyển khoản cho anh.”
Cô nhớ trong phim thần tượng, đây giống như hiện trường nữ chủ chuẩn bị thông đồng nam chủ đi, đúng không, đúng không. Còn nhớ hai ngày trước xem mấy quyển tiểu thuyết kia trên internet, nhóm nữ chủ đều có loại sự tình này, rốt cuộc có thể học đi đôi với hành, biểu tình và lời nói đều được biểu diễn đúng chỗ, chỉ là vì sao cả người lại có loại xúc động nổi da gà.
Minh Ca cố nén xúc động khiến da gà rớt xuống đầy đất, tuy rằng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng hai mắt lại từ kính chiếu hậu quét về phía An Lãng, chờ mong hiệu quả.
Hiệu quả là……
Một cái phanh gấp, xe ngừng lại, môi mỏng An Lãng mấp máy, chỉ một chữ, “Cút!”
Ghế sau không có đai an toàn nha nha nha, Minh Ca theo quán tính trong nháy mắt từ hàng ghế sau bị ném bò đến khoảng giữa hai ghế trước.
Cái trán đụng vào chai nước lạnh, Minh Ca cảm thấy trời đất tối tăm, còn chưa kịp phản ứng, lại có một tiếng "phanh" kinh thiên động địa!
Xe phanh lại quá nhanh, thời điểm xe phía sau phản ứng muốn phanh xe lại cũng đã muộn rồi, trực tiếp đụng vào đuôi xe An Lãng!
Chiếc xe dừng lại bị đẩy về phía trước, trượt một đoạn, đụng phải đường biên bảo hộ mới dừng lại.
Minh Ca thân mình mắc lại ở khoảng giữa hai cái ghế, nếu không nhờ hai cái ghế này, phỏng chừng cô đã lao thẳng tới cửa kính xe phía trước! Túi khí an toàn trong xe bắn ra, Minh Ca nhìn không thấy tình huống của An Lãng. Trên thực tế, hiện tại hai mắt cô đều mơ mơ hồ hồ, cả người đều khó chịu, đặc biệt là hai bên bả vai cùng eo, có loại cảm giác như bị chặt đứt.
Cửa xe bị gõ, Minh Ca mơ mơ màng màng trợn mắt, nhìn ra bên ngoài có mấy người đang gõ kính xe , cô duỗi tay đẩy đẩy ghế trước của An Lãng, “An tiên sinh, An Lãng tiên sinh?”
An Lãng bất động, Minh Ca bò lên, ý đồ mở cửa xe, cũng may cửa xe cũng không có bị khóa trái.
Cửa vừa mở ra, chủ xe đằng sau đã đem Minh Ca ra mắng, ngón tay chỉ vào mũi Minh Ca, “Các ngươi bệnh tâm thần hả, nơi này có thể dừng xe sao mà các người dám dừng xe? Cô có biết trên xe tôi còn còn có con nhỏ, các người ****** đầu óc có bệnh hay sao mà lại dừng xe, muốn chết thì cút xa xa một chút……”
Minh Ca bị mắng phát ngốc, biết việc này thật sự là lỗi của tên biến thái An Lãng kia, chỉ không ngừng xin lỗi, đầu cô bị ngón tay của chủ xe kia đụng phải, Minh Ca trước nay chưa từng trải qua đãi ngộ như vậy, nhưng cô không dám rời đi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thật sự, thực sự xin lỗi, thực xin lỗi……”
Vừa nói xin lỗi, cô một bên di chuyển đến vị trí điều khiển, từ cửa xe sau dùng tay đem cửa xe trước mở ra.
Tên biến thái An Lãng này thế nhưng cũng không cài đai an toàn, đầu hắn đập trúng tay lái, đầu và cổ đều là máu.
Hết chương 11.
30/08/2020