Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 56: Lô đỉnh giới tiên hiệp 24



Editor: Trầm Âm


Đại khái là cảm thấy không khí xung quanh không đúng lắm, đặc biệt là ánh mắt của nhóm nữ tu dưới đài làm cho Từ Thanh Thanh có loại cảm giác dựng hết lông mao trên người. Nàng ta ngừng khóc, che ở giữa Minh Ca cùng với Minh Kiếm, nhìn về phía Minh Ca nói, “Sư tỷ, nếu là ta làm gián đoạn cuộc tỷ thí của ngươi cùng đại sư huynh, làm ngươi không thoải mái, thôi thì kế tiếp ta liền thay thế đại sư huynh cùng ngươi luận bàn đi!”


“Ai nói ta không thoải mái!” Minh Ca nhíu mày, miệng lưỡi giống như trưởng bối đang giáo huấn vãn bối, “Ngươi xem ta vẫn luôn cười tủm tỉm, nơi nào không thoải mái. Chỉ có ngươi nãy giờ vẫn luôn khóc, lại nức nở, nức nở, người không thoải mái là ngươi mới đúng a. Tiểu sư muội nha, nhiều người nhìn như vậy, ngươi không thể đổi trắng thay đen như vậy được. Tốt xấu gì ngươi cũng là đệ tử ký danh của sư phụ, bộ dáng này của ngươi thật sự là bôi đen thanh danh của sư phụ. Nếu như sư phụ bận quá không có thời gian quản giáo ngươi, thân là sư tỷ, ta đành phải nhiều lời hai câu, ngươi cần phải đem lời nói của ta ghi tạc trong lòng nha!”


Từ Thanh Thanh xưa nay rất giỏi nói chuyện, thế nhưng nàng ta không nghĩ tới chính mình lại bị vị sư tỷ vẫn luôn ăn nói vụng về kia làm cho nghẹn họng. Nàng ta cắn môi, nước mắt liên liên, lướt qua những ánh mắt vui sướng khi người gặp họa ở dưới đài, sau đó vô tri vô giác nhìn về phía sư phụ Tô Uyên trên đài cao.


Đáng tiếc, giờ phút này Tô Uyên đang quay đầu cùng trưởng lão nói cái gì đó, cũng không có nhìn thấy ánh mắt trìu mến cùng nhu nhược của Từ Thanh Thanh, cũng không biết hắn có chú ý tới tình huống bên này hay không.


Ngược lại, qua nửa ngày, rốt cuộc Minh Kiếm cũng có thể đem tất cả hàn băng chi khí trong cơ thể loại bỏ, có thể bình thường nói chuyện. Hắn tiến lên, vẻ mặt cảm động nhìn Từ Thanh Thanh, “Tiểu sư muội, ngươi đi xuống đi, ngươi đánh không lại nàng!”


“Đại sư huynh, chỉ là sư tỷ thật quá đáng!” Từ Thanh Thanh nước mắt lưng tròng nhìn Minh Kiếm, “Đại sư huynh, sao sư tỷ lại biến thành như bây giờ, nàng, nàng rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?”


“Ngươi đi xuống đi, không cần lo lắng, nơi này đã có ta giải quyết!” Minh Kiếm giơ tay, đại khái là muốn xoa xoa mái tóc màu đen đẹp như tơ lụa của Từ Thanh Thanh, bất quá hắn lại lập tức phản ứng, đây là đang ở trước công chúng, đành phải đem tay thay đổi vị trí, sửa thành vỗ vỗ vai Từ Thanh Thanh.


“Sư tỷ, đại sư huynh cũng đã như vậy, ngươi buông tha hắn được không, hắn không thể cùng ngươi tiếp tục tỷ thí!” Từ Thanh Thanh quay đầu, ủy khuất nhìn về phía Minh Ca.


“Nếu như không thể tỷ thí thì nhận thua là được, có gì đâu. Lơi này của ngươi cũng thật mắc cười, chẳng lẽ ta ép buộc hắn tỷ thí sao!” Minh Ca ôm ngực, nghiêng đầu đối với Từ Thanh Thanh cười lạnh, “Tiểu sư muội, ngươi không cảm thấy ngươi nói chuyện rất có hàm ý sao. Mỗi một câu đều muốn bôi đen ta, ngươi phải làm đến nỗi như vậy sao? Ta chọc tới ngươi bao giờ mà làm cho ngươi tâm tâm niệm niệm, không tiếc giả ngu si cũng phải bôi đen ta như vậy. Ngươi nói một chút thử xem, ta chọc ngươi khi nào, ngươi nói ra, miễn cho ta bị ngươi bôi đen đến mơ mơ hồ hồ!”


“Sư tỷ, trước nay ta đều không nghĩ về ngươi như vậy, ngươi thật sự hiểu lầm rồi. Nếu bởi vì ngươi hiểu lầm, cho nên mới đối xử với sư huynh như thế này, ta, ta thật sự khó chịu. Sư huynh, để cho ta thay thế ngươi tỷ thí cùng sư tỷ đi!” Câu nói cuối cùng này là Từ Thanh Thanh nói với Minh Kiếm.


“Không được!” Minh Kiếm còn muốn cự tuyệt, liền nghe được Từ Thanh Thanh truyền âm vài câu, hắn do dự một lúc mới gật đầu, “Tiểu sư muội, người này giảo hoạt gian trá, ngươi phải cẩn thận một chút!”


“Sư huynh nói ai cơ? Đánh không lại ta thì liền nói đánh không lại đi, thế nhưng còn nói ta giảo hoạt gian trá. Chẳng lẽ sư huynh cũng cảm thấy linh căn hệ băng của chúng ta là thứ thấp kém, hạ lưu sao? Sư huynh là đại đệ tử của chưởng môn Thiên Kiếm phái, lời nói ra đều là đại biểu cho Thiên Kiếm phái, sư huynh ăn nói cho cẩn thận!” Bọn họ nói những lời này cũng không có tránh tai mắt của mọi người, Minh Ca nghe cực kỳ rõ ràng, tin tưởng người dưới đài cũng có thể nghe được. Minh Ca lập tức liền lên tiếng phản bác, nàng biết chính mình một khi trầm mặc, ở trước mắt người khác liền trở thành cam chịu. Tu Tiên giới tàn khốc, cạnh tranh kịch liệt, lui một bước có lẽ chính là vực sâu vạn trượng!


“Ngươi!” Sắc mặt Minh Kiếm đỏ lên, nhưng nhất thời lại không biết nên tiếp lời như thế nào, “Đừng có tưởng là sư phụ che chở ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm.”


“Lời này ta muốn trả lại nguyên dạng cho sư huynh, chớ có cảm thấy sư phụ che chở ngươi, ngươi liền có thể đổi trắng thay đen, muốn làm gì thì làm!” Minh Ca nâng cằm lên, vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm Minh Kiếm.


Đối diện với ánh mắt của Minh Ca, chỗ sâu trong óc của Minh Kiếm giống như lại vang lên lời nói của Minh Ca mười năm trước. Gương mặt nhất thời trắng bệch, vẫn là Từ Thanh Thanh đem suy nghĩ của hắn kéo về, “Sư huynh, ngươi đi nghỉ ngơi một lát đi, ta vẫn luôn muốn cùng Đại sư tỷ luận bàn, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội này!”


Minh Kiếm gật đầu, tiểu nữ hài trước mắt thiện lương như vậy, làm cho trái tim đang phập phồng của hắn được vuốt phẳng, “Ngươi chú ý một chút!”


Dưới đài, mọi người đều nhón chân mong chờ. Tuy rằng lúc trước khẩu chiến đến mức nước miếng tràn đầy, bất quá lại chưa chọc trúng điểm hưng phấn của bọn họ. Hiện giờ rốt cuộc cũng muốn đấu võ, hơn nữa vẫn là tiểu sư muội Từ Thanh Thanh nghe nói là đã tiến vào Trúc Cơ đại viên mãn lên sân khấu cùng với nữ tu không có điểm danh khí nào lại có thể đem nam thần đại sư huynh đánh rớt, mọi người lập tức hưng phấn kêu gọi.


Quầng sáng trên đài khép lại một lần nữa, Từ Thanh Thanh hướng về phía Minh Ca chắp tay thi lễ, thanh âm vẫn như cũ mềm mại, lại thêm một chút tàn nhẫn, “Sư tỷ, chúng ta dùng thực lực tới nói chuyện đi!”


Từ Thanh Thanh bởi vì cùng Tô Uyên song tu, cho nên tiến bộ có thể nói là thần tốc. Tuy rằng thoạt nhìn nàng ta là Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng kỳ thật đã bước nửa cái chân vào Kim Đan kỳ, nếu không phải bởi vì tháng sau nàng ta muốn đi vào một cái bí cảnh, mà cái bí cảnh đó lại bắt buộc phải là tu vi Trúc Cơ kỳ, nàng ta đã sớm thuận lợi kết đan.


Đối đầu với Minh Ca, nàng ta tự tin tràn đầy.


Cái sư tỷ này không biết tỉnh lại từ khi nào, vừa xuất hiện liền không phải là chuyện gì tốt. Nghĩ đến lần trước tan rã trong không vui, thời điểm chính mình chật vật, thảm đến mức không nỡ nhìn cũng bị sư tỷ này nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối. Còn có, A Uyên luôn hao tổn tâm cơ để che chở cho cái thân thể nửa sống nửa chết của nàng. Từ Thanh Thanh nhìn  đối diện, trên mặt cười ôn nhu, đáy lòng lại đem Minh Ca xếp vào danh sách tử địch.


Trong lòng Từ Thanh Thanh còn đang bàn tính. Lúc trước, thời điểm Minh Ca hôn mê được Tô Uyên hạ cấm chế, khiến cho nàng ta không thể hạ độc thủ làm cho Minh Ca vĩnh viễn không tỉnh lại được. Hiện giờ, trong lúc quyết đấu này, nàng ta nhất định phải nghiền áp Minh Ca, đem lật vật lúc trước của chính mình trả lại cho Minh Ca gấp mười lần, để cho A Uyên nhìn một cái, hắn dùng mọi cách che chở đồ đệ cũng chỉ là như vậy.


Đáng tiếc, sự thật không giống như tưởng tượng. Mới cùng Minh Ca đánh mấy chiêu, Từ Thanh Thanh lập tức liền phát hiên không thích hợp, “Ngươi đã kết đan?”


Minh Ca không có trả lời, chỉ nhìn Từ Thanh Thanh cười xán lạn, “Chẳng lẽ sư phụ không có nói cho ngươi sao? Quả nhiên chỉ là cái đệ tử trên danh nghĩa, vừa thấy liền biết là không được sủng ái. Loại sự tình này mà sư phụ cũng không nói cho ngươi!” Minh Ca biết Từ Thanh Thanh để ý cái gì nhất, nàng chuyên tìm những cái kích thích để uy hiếp Từ Thanh Thanh.


Ý niệm của Từ Thanh Thanh vốn dĩ bị khiêu khích của Minh Ca làm cho muốn nổ tung, chỉ là trong đầu liền nhanh chóng suy nghĩ, Minh Ca hẳn là mới tiến vào Kim Đan kỳ, khẳng định cũng là dựa vào đan dược mà thôi, hơn nữa nhiều lắm cũng chỉ là Kim Đan sơ kì.


Hết chương 55.
19/09/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.