Xuyên Nhanh Phu Quân Hạ Hỏa Nào!

Chương 80: 80: Tôi Sống Cùng Lệ Quỷ 20




Diêu Ẩn, hắn im lặng nhưng kì thực trong tâm đã loạn không biết như thế nào.
Cô khen hắn lợi hãi.
Cũng hảo đi...
Uhm, thật hảo.
Nhiều phút sau vẫn không có tiếng động, lúc này hắn mới để ý từng đợt hơi thở nhẹ phả vào lưng hắn.

Dù cách một kiện trường bào nhưng hắn cảm nhận được thật rõ ràng.
Sống lưng hắn cứng đờ.
Hẳn nghĩ nữ nhân này có phải hay không chăm sóc hắn đến mệt?
Đại Cẩu : Ngươi nghĩ nhiều, cô ấy chính là thừa dịp ăn đậu hũ của ngươi thôi.
Diêu Ẩn ngưng thần một lát rồi chậm rãi không tiếng động chuyển người.
A...!Cô thật đúng là ngủ rồi.
Hắn nhìn khuôn mặt tinh tế của Ninh Hinh an an tĩnh tĩnh, hô hấp đều đều.

Bất giác tay hắn ngứa khởi.
Thật muốn xoa.
Nghĩ cũng chuyển thành làm, hắn nâng bàn tay trắng toát lạnh lẽo lên khẽ chạm nhẹ vào bên má Ninh Hinh.


Không giám dùng quá lực hay ở lâu, chỉ một lại một lần thời gian ngắn gủi.
Mềm...
Chung đụng khiến hắn thực thoả mãn, lén lén sít lại gần đến khi mặt hắn chỉ còn một khoảng cách không bằng ngón út thì mới nhắm mắt hưởng thụ nằm nghỉ.
Ninh Hinh được cho là ngủ lúc này mới hé mắt nhìn tên nam nhân đang làm việc xấu kia.

Đôi môi bất giác tạo nên đường cong nhẹ.
Tên ngốc.
.........
Người nam nhân khuôn mặt tái xanh, cơ quan nội tạng từ bên trong anh ta không ngừng đau nhứt.
" Khụ! "
Một ngụm máu bắn ra, Diêu Hàn cắn răng cố gắng chống lại tia năng lực do Diêu Ẩn để lại trong người.

Cơ quan trong cơ thể không ngừng đau nhứt khiến anh ta như thể muốn nổ tung.
Đôi mắt sâu thẳm hiện lên sát khí nặng nề.
Rốt cuộc tên đó là thứ gì?! Một lệ quỷ tại sao lại có năng lực giống ngài ấy đến như vậy?!
Nhưng dù thế nào, cái tồn tại nguy hiểm đó cũng phải chết trước khi gây ra hiểm hoạ lớn!
Diêu Ẩn thở hổn hển, nhìn cô gái trên giường cách anh ta không xa.

Mệt mỏi lấn áp khiến anh ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đại Cẩu rối rắm, thế giới này bị sao vậy chứ? Đại Boss cũng bị sao vậy?! Á!!! Nếu thế giới này bị hiệu ứng cách bướm quá nhiều chủ nhân sẽ đánh nó mất thôi! Làm thế nào bây giờ?
Nhưng đích thực là có cái gì đó rất không đúng ở Đại Boss...nhưng là cái gì thì nó thật không biết!
Đại Cẩu đau đầu, cắn cắn cái móng chân.
.........
Ninh Hinh cảm thấy người nặng nề, đôi lông mày co lại.

Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng đại không góc chết của tên nam nhân nào đó.
Ninh Hinh : ...
Có nên đạp hắn ra không nhỉ?
Suy đi nghĩ lại vẫn là thôi, buổi sáng ngắm mặt đẹp cũng là điều tốt.
Ninh Hinh vẫn không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo má Diêu Ẩn.

Nhìn kĩ thì hắn thật sự nhỏ tuổi, nếu ngày thường không có cau mày hay vì cái tính khó chịu thì có lẽ cô đã có một tiểu bạch kiểm để nuôi rồi.

Ninh Hinh bất chợt gọi Đại Cẩu : " Đại Cẩu, ta muốn nuôi tiểu bạch kiểm! "
Đại Cẩu : " Ý cô là cô muốn bao trai hả? "
Ninh Hinh : "..."
Bao trai cái đầu nhà ngươi!
Đại Cẩu gãi gãi lông trên người : " Cũng đươc đi, nếu làm xong nhiệm vụ này ta sẽ cho cô một tiểu trai bao trắng bạch chất lượng cao nha~ "
Ninh Hinh : "..."
Ta muốn xẻo cái miệng thô tục của nó! Dao đâu?!!!
Diêu Ẩn ngứa gáy, bất ngờ cầm chặt tay cô siết chặt.

Ánh mắt mở bừng ra, màu đỏ rực như máu đâm thẳng vào tiềm thức Ninh Hinh.
Cô chưa kịp phản ứng đã thấy hắn từ nguy hiểm chuyển sang kinh ngạc rồi lại cứng đờ nhìn mình.
"..."
Diêu Ẩn mặt ngoài như không có gì nhưng ai biết được trong lòng hắn hiện tại loạn như thế nào?!
Hắn là như thế nào nằm ngủ với nữ nhân khác?! Hơn nữa, hơn nữa gần nhau như thế này...
" Anh có thể buông ra? Tôi rất đau đấy.

"
Tiếng nói Ninh Hinh thành công kéo Diêu Ẩn về lại thực tại, hắn vội vã buông cô ra.

Sau đó mới ý thức được quay lại nhìn chằm chằm cô nói.
" Cô ngủ bên cạnh ta? "
Ninh Hinh chớp chớp mắt : "..."
Diêu Ẩn mày nhọn một chút, lớn giọng chấp vấn nữ nhân không biết xấu hổ trước mắt.

" Ai cho phép cô?! "
Là cô nằm bên cạch hắn trước không phải hắn a.
Ninh Hinh : "..."
Ha hả, xem ai không biết xấu hổ nói chuyện kìa.
Nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, hắn lại tiếp tục nói.
" Nhưng là vì cô chăm sóc ta nên ta cho phép.

"
Ninh Hinh : "..."
Đại Cẩu đồng cảm với tiểu công chúa hiện tại rất nhiều.
Diêu Ẩn nhíu mày, đưa ánh mắt bất mãn với cô.
" Hửm? Cô có ý gì đây? Cô làm lơ lời ta nói? "
Ninh Hinh : "...Anh đúng là...thật tốt.

"
Đm! Bây giờ ta còn có thể nói cái gì?!!!
Hắn nghe được lời cô nói thì hài lòng gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.